Chương trước
Chương sau
Rầm!  

             Trong tay ông ta, một mặt kính cổ màu vàng xuất hiện.  

             "Chu Ngạn, kính Cực Quang tạm có ngươi sử dụng, đánh chết nhân loại Quang Tộc hoàng!"  

             "Vâng, sư phụ!", Chu Ngạn hoàng cung kính tiếp nhận kính cổ, trong mắt tràn đầy hưng phấn.  

             ......  

             "Rốt cuộc ở nơi nào? Không tìm ra bảo vật linh hồn, ta cũng không cách nào diệt sát linh hồn Cự Kiềm.", Dương Thiên lúc này cũng có một tia nôn nóng.  

             Hắn đã tìm khắp người Cự Kiềm, nhưng trên người anh ta lại căn bản chẳng có bảo vật gì. Mà cường giả Yêu tộc đang không ngừng tới rồi.  

             "Đúng rồi, máu! Cự Kiềm chỉ có đem bảo vật linh hồn giấu trong máu, mình mới không có khả năng phát hiện!", Dương Thiên bắt đầu cẩn thận kiểm tra máu Cự Kiềm.  

             Rầm!  

             Lại một tọa độ không gian chớp động, một chiếc phi thuyền chớp động. Sau đó bên trong đi ra hơn mười vị cường giả Hoàng cảnh vô địch. Điên cuồng bay về phía Dương Thiên.  

             "Tìm được rồi!", trong mắt Dương Thiên tức khắc lộ ra tia vui mừng.  

             Lại tiêu phí chút thời gian, Dương Thiên rốt cuộc phát hiện trong máu của Cự Kiềm có một chỗ khác thường.  

             Một viên châu đường kính chỉ hai mm màu đỏ xuất hiện trong tay hắn.  

             Theo sự xuất hiện của viên châu này, hắc động thật lớn trên người Cự Kiềm lộ ra, trong mắt anh ta tức khắc có thần sắc vô cùng hoảng sợ.  

             "Dừng tay!", ba mươi mấy vị cường giả Yêu tộc Hoàng cảnh vô địch biến sắc, bảo vật linh hồn của Cự Kiềm bị Dương Thiên kiếm ra rồi.  

             Khuôn mặt Dương Thiên lạnh nhạt, linh hồn hắn trực tiếp tiến vào thức hải của Cự Kiềm.  

             "Không!", trong mắt Cự Kiềm chớp động sợ hãi, ánh mắt ảm đạm, mất đi hơi thở sinh mệnh.  

             Thiên tài tuyệt tế của Yêu tộc Cự Kiềm đã ngã xuống!  

             "Quang Tốc hoàng đáng chết!", đông đảo cường giả Yêu tộc nhìn về phía Dương Thiên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và sát ý.  

             Cuối cùng, Cự Kiềm vẫn bị Dương Thiên diệt sát linh hồn, muốn nghịch chuyển thời gian sống lại cũng không thể.  

             Ánh mắt Cự Kiềm ảm đạm, hoàn toàn mất đi khí tức của sinh mệnh. Một trong hai thiên tài tuyệt thế của Yêu tộc đã tử vong.  

             Dương Thiên vung tay phải lên, thi hài của Cự Kiềm liền bị hắn thu vào trong chiếc nhẫn không gian.  

             “Cự Kiềm đã có kết cục rồi, bây giờ ta sẽ giải quyết các ngươi!”, ánh mắt Dương Thiên lộ ra vẻ lạnh lùng.  

             Hơn mười nô lệ Hoàng cảnh vô địch triệu hồi, lúc này họ đã bị thương rất nặng.  

             Sắc mặt Dương Thiên lạnh lùng, lấy ra đao Hắc Phệ từ trong tay. Bùm!  

             Đột nhiên, một cánh cửa kỳ quái xuất hiện, trói chặt hơn ba mươi cường giả Hoàng cảnh vô địch.  

             “Không hay rồi!”, các cường giả Yêu tộc biến sắc.  

             Dương Thiên đã ra tay rồi, hơn ba mươi cường giả Hoàng cảnh vô địch bọn họ căn bản không thể là đối thủ của hắn.  

             Soạt!  

             Trước Dương Thiên xuất hiện một cánh cửa màu trắng, từ bên trong đó có ba cường giả Yêu tộc xuất hiện, hai trong số đó là cường giả Hoàng cảnh vô địch Yêu tộc, người còn lại chính là Hồ Ngọc hoàng.  

             Một tia đao mang đột nhiên xẹt qua thân thể của bọn họ, hai cường giả Hoàng cảnh vô địch Yêu tộc không ngừng giãy dụa, còn Hồ Ngọc hoàng trong nháy mắt đã mất đi ý thức.  

             Linh hồn khổng lồ của Dương Thiên trực tiếp phát tán ra, chớp mắt đã nô dịch linh hồn Hồ Ngọc hoàng.  

             “Được rồi!”, Dương Thiên thuận tay thu lại Hồ Ngọc hoàng, bình tĩnh trở lại, chuyên tâm đối phó với các cường giả Hoàng cảnh vô địch Yêu tộc này.  

             Sau khi hắn nô dịch được ba cường giả Hoàng cảnh vô địch này, đột nhiên, một tọa độ không gian lại chớp động, một chiếc phi thuyền bay ra.  

             Dương Thiên nhìn chiếc phi thuyền bay đến, bỗng nhiên cảm nhận được một khí tức làm tim hắn đập rất nhanh.  

             “Có chuyện gì vậy?”, Dương Thiên sững sờ, hắn có một cảm giác, bên trong phi thuyền này chắc chắn có bảo vật vô cùng khủng bố.  

             “Đi thôi!”, Dương Thiên không chút do dự, mở ra tốc độ gấp tám lần, nhanh chóng bay về phía xa.  

             “Nhân tộc Quang Tốc hoàng, ngươi định chạy đi đâu?”, một cường giả Yêu tộc Hoàng cảnh vô địch bay ra từ phi thuyền, trong tay ông ta còn có chiếc kính cổ màu vàng rất kỳ quái.  

             Dương Thiên nhìn chiếc kính cổ, thì ra nguyên nhân khiến tim hắn đập nhanh chính là do chiếc kính cổ màu vàng kia.  

             “Đó là bảo vật gì vậy?”, Dương Thiên chấn động, chỉ riêng dao động trên chiếc kính đã khiến hắn hoảng loạn rồi, vậy thì chiếc kính cổ này phải khủng bố như nào chứ!  

             Vù…  

             Bên trên chiếc kính cổ màu vàng xuất hiện một sợi tơ màu vàng, giống như một thanh trường kiếm sắc bén, nhanh chóng bay về phía Dương Thiên.  

             Sợi tơ này chuyển động trong không trung, cả bầu trời phảng phất bị ma sát, thậm chí còn có một chút khí lưu hỗn độn tràn ra. Có thể nhìn được độ sắc bén của nó!  

             “Nhân loại Quang Tốc hoàng, đi chết đi!”  

             Thân thể Dương Thiên truyền đến một cảm giác khiến tim đập rất nhanh, tốc độ của hắn kinh người, nhưng tốc độ của sợi tơ màu vàng nhanh hơn, hầu như lập tức bay đến trước mắt hắn.  

             Soạt!  

             Sợi tơ màu vàng trực tiếp nhập vào trong cơ thể của hắn.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.