Chương trước
Chương sau
“Làm thế nào bây giờ đây? Thực lực của Quang Tốc hoàng chỉ dưới cường giả hoàng cảnh vô địch, tốc độ lại nhanh, ta không có khả năng trở thành đối thủ của hắn!” Ngũ Túc hoàng lộ ra vẻ sợ hãi.  

             “Cho dù ta có cầu cứu thì ngoại trừ hai cường giả hoàng cảnh vô địch là Thần Tinh hoàng và Mạc Dực hoàng thì các cường giả khác cũng không dám tiến đến.”  

             Vút vút!  

             Dương Thiên vung đao Hắc Phệ lên, một đao mang không hề có khí thế dao động xẹt ngang người Ngũ Túc hoàng.  

             Mặc dù đao mang nhìn rất bình thường, nhưng Ngũ Túc hoàng lại cảm giác được một khí tức khiến ông ta tim đập chân run. Ông ta muốn tránh né, nhưng tốc độ của đao mang quá nhanh, căn bản không tránh né được.  

             “A!!!” Ngũ Túc hoàng chỉ cảm thấy khi thân thể của mình tiếp xúc với đao mang này thì kinh mạch trong cơ thể đều như bị đánh nát, cả người đều bị trọng thương.  

             “Thực lực của Quang Tốc hoàng thực sự quá mạnh, ta căn bản không có biện pháp nào, chỉ có thể tự bạo!” ánh mắt Ngũ Túc hoàng lộ ra vẻ tuyệt vọng.  

             Thực lực của Dương Thiên gần tới hoàng cảnh vô địch, có thể giết chết ông ta trong nháy mắt.  

             Nếu như không tự bạo thì chỉ cần ông ta bị thương, hoàn toàn mất đi năng lực chống cự thì rất có thể sẽ khiến cho bản thân bị nô dịch linh hồn.  

             Ngũ Túc hoàng không muốn tự bạo một chút nào, bảo vật và tài phú tích lũy bao nhiêu năm đều ở trên người ông ta. Lần này nếu như tự bạo thì chắc chắn tất cả mọi bảo vật trên người sẽ mất hết.  

             Cho dù ông ta có hồi sinh thì không có bảo vật thì thực lực cũng sẽ giảm xuống nhanh chóng. Nếu muốn hoàn toàn khôi phục lại trình độ như bây giờ thì thực sự không biết cần bao nhiêu thời gian.  

             “Quang Tốc hoàng, ngươi có thể buông tha cho ta không? Ta đồng ý dùng một bảo vật đỉnh cấp làm điều kiện trao đổi.” Ngũ Túc hoàng cố gắng nắm bắt tia hi vọng cuối cùng.  

             “Ngươi nghĩ có khả năng đó sao?” Dương Thiên lạnh nhạt nói.  

             Vút!  

             Một luồng đao mang xẹt qua thân thể Ngũ Túc hoàng, đồng thời một luồng linh hồn khổng lồ nhanh chóng tiến vào trong thức hải ông ta.  

             Nhân tộc và Yêu tộc lúc nào cũng là chiến đấu một mất một còn, Dương Thiên không có khả năng nhân từ mà tha cho ông ta.  

             “Quang Tốc hoàng, hôm nay ta ngã xuống, sau này ngươi nhất định cũng sẽ ngã xuống!” Ngũ Túc hoàng tuyệt vọng nói.  

             Bùm!  

             Một dao động thật lớn truyền ra, Ngũ Túc hoàng trực tiếp tự bạo, để lại tất cả bảo vật và nhẫn không gian.  

             Dương Thiên trực tiếp bay tới, thu hồi những bảo vật này.  

             Trong mắt hắn hiện lên một tia tiếc nuối.  

             “Thật đáng tiếc, mặc dù thực lực của mình cường đại, nhưng lĩnh vực chỉ ở mức trung bình, còn không mạnh bằng những cường giả hoàng cảnh đỉnh phong bình thường. Bọn họ muốn tự bạo thì mình cũng không có cách nào ngăn cản.” Dương Thiên lắc đầu.  

             Lực công kích và tốc độ của hắn đều đứng ở đỉnh cao của giới Hạch Huyền, nhưng lĩnh vực, phòng ngự và linh hồn lại yếu đi rất nhiều.  

             Tuy rằng hắn có thể đánh chết những cường giả hoàng cảnh đỉnh phong bình thường này trong một thời gian ngắn, nhưng muốn nô dịch linh hồn bọn họ thì lại không phải chuyện đơn giản.  

             Nhưng Dương Thiên cũng không quan tâm lắm.  

             “Cho dù không có cách nào nô dịch bọn họ thì mình cũng có thể lấy được bảo vật trên người bọn họ. Bảo vật của các cường giả hoàng cảnh đỉnh phong, thứ nào cũng vô cùng kinh người!”  

             Dương Thiên khống chế phi thuyền, nhanh chóng bay về hướng khác.  

             ...  

             Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua một năm.  

             Dương Thiên đứng trên không trung, trước mắt hắn là một cường giả hoàng cảnh đỉnh phong của Yêu tộc đang điên cuồng giãy dụa, sau đó ánh mắt dần dần trở nên mê man.  

             Ông ta mở mắt, nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy sự cung kính: “Chủ nhân!”  

             “Ha ha! Sau một năm, săn giết mười cường giả hoàng cảnh đỉnh phong Yêu tộc, cuối cùng mình đã thành công khống chế được một người!” Dương Thiên nhìn cường giả Yêu tộc trước mắt, vô cùng vui vẻ.  

             Đây chính là cường giả hoàng cảnh đỉnh phong, thực lực mạnh hơn so với Tử Điện hoàng rất nhiều.  

             “Vị cường giả hoàng cảnh này còn ôm hi vọng thoát khỏi mình nên không tự bạo, cuối cùng muốn tự bạo cũng không còn cơ hội nữa!” Dương Thiên khẽ mỉm cười.  

             Lần này chỉ là bất ngờ thành công, nhưng cũng coi như một khởi đầu đốt.  

             Đây là nô lệ hoàng cảnh đỉnh phong thứ nhất của hắn, chờ đến sau này chắc chắn sẽ còn càng nhiều hơn.  

             Lúc trước, cường giả hoàng cảnh đỉnh phong đối với Dương Thiên mà nói là một sự tồn tại cao đến mức không với tới, nhưng bây giờ lại cung kính đứng bên cạnh hắn, trở thành nô lệ của hắn.  

             “Gần một năm qua, Yêu tộc chúng ta đã có chín cường giả hoàng cảnh đỉnh phong chết trong tay hắn, còn một cường giả vừa bị hắn nô dịch linh hồn.” Thần Tinh hoàng tức giận nói.  

             “Không có cách nào, Quang Tốc hoàng vô cùng giảo hoạt, lúc nào cũng chỉ đánh cường giả Yêu tộc chúng ta chứ không trêu chọc đến những tộc quần khác. Những tộc quần đó chỉ xem náo nhiệt, không có khả năng giúp đỡ chúng ta tiêu diệt hắn.” Mạc Dực hoàng thở dài.  

             Nhân tộc và Yêu tộc tranh đấu với nhau, những tộc khác như Trùng tộc, tộc Cơ giới, tộc Kim loại... chỉ ước mâu thuẫn giữa hai bên càng lúc càng lớn.  

             Hai cường giả hoàng cảnh vô địch Yêu tộc vừa nghẹn uất vừa vô lực.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.