Chương trước
Chương sau
Dương Thiên cảm thấy khá khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.  

             Cho dù trong di tích Thần Binh có nhiều trọng bảo đỉnh cấp, nhưng những trọng bảo này cũng không có tác dụng gì nhiều trong việc nâng cao thực lực của hắn. Dương Thiên chỉ dùng trọng bảo đỉnh cấp để giao dịch với công ty Lỗ sâu ảo, mang lại cho hắn con số điểm tích lũy khổng lồ.  

             “Đi thôi, di tích Thần Binh này đóng cửa vô cùng bất thương, không biết sau này có còn mở ra được nữa hay không?”  

             “Cho dù có mở ra lần nữa thì có lẽ cũng là chuyện của vô số năm sau. Đến lúc đó, chắc là chúng ta đã không còn ở giới Hạch Huyền nữa rồi.”  

             “Ha ha, lần này ta lấy được một trọng bảo đỉnh cấp, thực lực nháy mắt tăng lên rất nhiều!”  

             “Tiếc quá, ta chẳng tìm được một trọng bảo nào cả.”  

             ...  

             Các cường giả hoàng cảnh đỉnh phong, có người vui sướng, có người thất vọng, thậm chí còn có không ít người bỏ mạng ở nơi này. Những cường giả hoàng cảnh chết ở đây, cho dù có thể sống lại thì bảo vật trên người cũng đã mất hết rồi.  

             “Trước hết, phân phối bảo vật mà mình liên thủ với nhóm người Tinh Lạc hoàng có được đã.” Dương Thiên nhìn di tích Thần Binh đã hoàn toàn đóng cửa, nhanh chóng đi về phía nhóm người Tinh Lạc hoàng, Huyết Vân hoàng.  

             Lúc trước bọn họ liên hợp lại với nhau, năm người cùng nhau tiến vào trong di tích Thần Binh, vừa vặn tìm được năm trọng bảo.  

             ...  

             Tại một khu vực, năm người Dương Thiên, Tinh Lạc hoàng, Huyết Vân hoàng, Hỏa Huyễn hoàng, Thứ Hồn hoàng tụ tập lại với nhau.  

             Dương Thiên vung tay phải lên, trên không trung lập tức xuất hiện năm trọng bảo cao cấp, tất cả đều là trọng bảo công kích và trọng bảo phòng ngự.  

             “Tinh Lạc hoàng, đây là bảo vật mà năm người chúng ta liên thủ có được, ngươi tới phân phối một chút đi.” Dương Thiên cười nói.  

             Trong đội ngũ này, thủ lĩnh vẫn là Tinh Lạc hoàng.  

             Tinh Lạc hoàng nhìn Dương Thiên, vẻ khiếp sợ trong mắt đã dần dần biến mất. Ông ta nói thẳng: “Quang Tốc hoàng, lúc trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi, những bảo vật này sẽ được phân phối dựa theo cống hiến của mỗi người. Nhưng mà chúng ta có năm người, nơi này lại có năm trọng bảo, thế nên tốt nhất là chia cho mỗi người một trọng bảo. Ngươi có cống hiến lớn nhất, ngươi có thể lựa chọn trước.”  

             “Đúng vậy! Quang Tốc hoàng, ngươi chọn trước đi.” Nhóm người Huyết Vân hoàng đứng bên cạnh đồng loạt nhìn về phía Dương Thiên, trong ánh mắt hiện rõ một tia kính sợ.  

             Bọn họ không phải là thiên tài tuyệt thế giống như Tinh Lạc hoàng, cho dù thực lực của Dương Thiên có mạnh hơn nữa thì Tinh Lạc hoàng cũng không cần sợ hãi. Bởi vì chỉ cần có đủ thời gian thì Tinh Lạc hoàng chắc chắn cũng sẽ đạt tới thực lực như vậy, trong tương lai cũng rất có hi vọng đột phá đến cấp Viên mãn.  

             Còn bọn họ chỉ có thiên phú bình thường, để đạt tới trình độ như hiện nay cũng đã cần hao tổn không biết bao nhiêu thời gian rồi. Muốn đạt tới trình độ như của Dương Thiên thì không biết phải đến ngày nào tháng nào.  

             Thiên phú kém nên bọn họ rất sợ Dương Thiên. Phải biết rằng thời gian tu luyện của Dương Thiên ngắn hơn Tinh Lạc hoàng rất nhiều, tương lai như thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng được!  

             “Vậy được!” Dương Thiên cũng không nói nhiều lời, hắn suy nghĩ một chút rồi trọng một trọng bảo công kích có giá trị rẻ nhất.  

             “Quang Tốc hoàng, chuyện này...” Bốn người còn lại đều nhìn Dương Thiên.  

             “Những trọng bảo này không giúp ích được nhiều đối với thực lực của ta, hơn nữa, nếu không có các ngươi thì ta cũng không thể nào có được chúng, các ngươi cứ giữ lấy những trọng bảo quý giá đi!” Dương Thiên cười.  

             Nhóm người Tinh Lạc hoàng, Huyết Vân hoàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Dương Thiên giết chết được Liệt Vẫn hoàng, số bảo vật có được chắc chắn quý giá hơn những thứ này nhiều.  

             Những bảo vật này có ích với họ nhiều hơn với Dương Thiên.  

             Bốn người còn lại nhanh chóng căn cứ theo cống hiến mà phân phối bốn bảo vật còn lại.  

             “Tinh Lạc hoàng, Huyết Vân hoàng, ta còn có chuyện, xin phép đi trước.” Dương Thiên nhìn thấy bảo vật đã phân chia xong thì cười nói.  


             “Tộc quần Nhân loại lại xuất hiện thêm một vị cường giả đỉnh cấp nữa! Hơn nữa, loại thiên phú và thực lực này hoàn toàn không thua kém Tử Huyết hoàng của Yêu tộc chúng ta.” Thần Tinh hoàng tức giận nói.  

             “Tốc độ của hắn quá nhanh, thực lực cường đại, ở trong lĩnh vực của ta mà vẫn có thể duy trì tốc độ gấp hai lần tốc độ ánh sáng thì chứng tỏ nếu ở trong lĩnh vực của những cường giả hoàng cảnh vô địch khác thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn. Bây giờ trừ khi bố trí cạm bẫy, nếu không thì giới Hạch Huyền lớn như vậy, muốn đánh chết hắn gần như là chuyện không thể.”  

             Mạc Dực hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cường giả hoàng cảnh vô địch Diệp Hồn hoàng của tộc Thảo mộc đã có pháp tắc hệ phong và pháp tắc hệ mộc đạt tới hoàng cảnh cực hạn. Nếu như ông ta đồng ý ra tay thì Quang Tốc hoàng nhân loại chắc chắn không thể trốn thoát.”  

             Thần Tinh hoàng lắc đầu: “Khó lắm, muốn Diệp Hồn hoàng ra tay thì phải trả một cái giá rất lớn. Diệp Hồn hoàng trời sinh có tính cẩn thận, hơn nữa Quang Tốc hoàng nhân loại lại không có xung đột gì với cường giả hoàng cảnh tộc Thảo mộc cả, không có khả năng bọn họ sẽ trực tiếp ra tay.”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.