Chương trước
Chương sau
“Có thể sánh ngang với thiên phú của ta sao? Ở công ty Lỗ sâu ảo chúng ta chỉ có một người ở cấp Lĩnh chủ có thiên phú và thực lực vượt qua ta, trong liên minh cường giả vũ trụ thì có thêm hai người. Rõ ràng Quang Tốc hoàng không giống bọn họ, rốt cuộc hắn là thiên tài nào của Nhân tộc chúng ta?”  

             Hiện tại, Phong Nguyên hoàng cảm thấy khá hứng thú với Dương Thiên. Nhưng mà anh ta suy nghĩ một lúc mà vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc Quang Tốc hoàng là ai.  

             ...  

             Trong hư không, sương mù Tuyết Duyên ngập tràn, bảo vật của Liệt Vẫn hoàng và ba cường giả kia nhanh chóng hiện ra.  

             Dương Thiên nhìn những trọng bảo mà sau khi Liệt Vẫn hoàng ngã xuống lưu lại, khóe miệng lộ ra ý cười.  

             “Cuối cùng cũng đánh chết được Liệt Vẫn hoàng rồi! Xem ra bảo vật bảo vệ tính mạng của ông ta chỉ có thể dùng được một lần. Lần này lại tiếp tục đối mặt với sương mù Tuyết Duyên, ông ta không có chút năng lực chống cự nào!”  

             Vừa rồi hắn dựa vào năng lực của mình và Tiểu Quang để giấu sương mù Tuyết Duyên vào một khu vực, thuận lợi đánh chết Liệt Vẫn hoàng và ba cường giả hoàng cảnh đỉnh phong khác!  

             Chiến tích như vậy có thể nói là vô cùng nghịch thiên. Cho dù là cường giả hoàng cảnh vô địch cũng khó có thể làm được.  

             Các cường giả xung quanh kiêng kỵ nhìn Dương Thiên, thậm chí còn không dám ở trên mặt đất mà bay hết lên không trung.  

             Sương mù Tuyết Duyên không có cách nào giấu trên hư không. Bọn họ phải ở đây mới cảm thấy an toàn hơn một chút.  

             Dương Thiên nhìn sương mù Tuyết Duyên, chờ mười giây sau để mọi thứ trở lại như bình thường, sau đó nhanh chóng lao về phía những bảo vật của bốn cường giả.  

             “Quang Tốc hoàng!” Bỗng nhiên, một giọng nói lãnh đạm vang lên.  

             Ở phía xa xa, một yêu thú Sói cao chừng 1000 mét xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn Dương Thiên, nói: “Mặc dù ngươi có thể đánh chết Liệt Vẫn hoàng, nhưng không được nhúng tay vào bảo vật của ông ta.”  

             “Là Thần Tinh hoàng!”  

             “Cường giả hoàng cảnh vô địch muốn ra tay sao?”  

             “Không biết Thần Tinh hoàng có thể chiến thắng được Quang Tốc hoàng không?”  

             ...  

             Các cường giả đều nhìn về phía này.  

             “Thần Tinh hoàng!”  

             Dương Thiên khẽ biến sắc. Đối mặt với cường giả hoàng cảnh vô địch, hắn vẫn có chút kiêng kỵ. Cường giả hoàng cảnh vô địch chính là những người có thể sánh với những sư phụ ở công ty Lỗ sâu ảo.  

             Bọn họ có rất nhiều con át chủ bài.  

             Trước đó, ngay cả Liệt Vẫn hoàng cũng có thể dùng bảo vật để bảo vệ tính mạng khỏi sương mù Tuyết Duyên khuôn mẫu cấp A, vậy thì sương mù Tuyết Duyên rất có khả năng cũng không có tác dụng gì với Thần Tinh hoàng.  

             Mà Dương Thiên cũng chỉ còn một bình sương mù Tuyết Duyên khuôn mẫu cấp A nữa mà thôi.  

             “Cường giả hoàng cảnh vô địch! Cùng lắm thì mình tự bạo! Đạt tới thực lực như thế này, còn có Tháp hồn trấn thủ linh hồn của mình, ai có thể đánh chết mình được chứ?” Dương Thiên nhìn Thần Tinh hoàng, hơi suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt lộ ra ý chí chiến đấu điên cuồng.  

             “Thần Tinh hoàng, ta thành công đánh chết Liệt Vẫn hoàng, vậy thì những bảo vật này đương nhiên là chiến lợi phẩm của ta!”  

             Hắn nói xong thì nhanh chóng chộp lấy bảo vật mà Liệt Vẫn hoàng để lại sau khi chết.  

             “Tìm chết!” Sắc mặt Thần Tinh hoàng lạnh như băng.  

             Cường giả hoàng cảnh vô địch là cường giả có hai hệ pháp tắc đều đạt tới hoàng cảnh cực hạn, là bá chủ của giới Hạch Huyền. Cho dù Liệt Vẫn hoàng có thực lực gần tới cường giả hoàng cảnh vô địch nhưng cũng vẫn không phải là đối thủ của ông ta.  

             Bùm!  

             Một luồng khí thế khổng lồ lập tức bùng phát, trực tiếp bay về phía Dương Thiên, đồng thời cự phủ trong tay ông ta cũng vung lên.  

             (Cự phủ: Cây rìu lớn)  

             Phủ quang có tốc độ kinh người, tản ra dao động khủng bố.  

             “Lĩnh vực uy áp thật mạnh!” Sắc mặt Dương Thiên vô cùng u ám.  

             “Pháp tắc hệ thổ của Thần Tinh hoàng đã đạt tới hoàng cảnh cực hạn, pháp tắc hệ thổ vô cùng rắn chắc, lại có thể trói buộc người khác, khiến cho tốc độ của mình giảm đi năm lần!”  

             Dựa vào thực lực hiện tại của Dương Thiên, cho dù lần trước ở trong lĩnh vực của Liệt Vẫn hoàng thì tốc độ của hắn cũng chỉ giảm đi hai lần mà thôi.  

             “Nếu như là Liệt Vẫn hoàng mà rơi vào lĩnh vực này thì tốc độ có khi còn không được bằng tốc độ ánh sáng.”  

             Dương Thiên cũng cảm nhận được vị cường giả hoàng cảnh vô địch này rất khó đối phó.  

             “Nhưng nếu như cánh Hắc Vân của mình hoàn toàn bùng nổ thì tốc độ có thể gấp mười lần tốc độ ánh sáng, cho dù ở trong lĩnh vực của Thần Tinh hoàng thì mình cũng có thể phát huy tốc độ gấp hai lần tốc độ ánh sáng!” Ánh mắt Dương Thiên lộ ra vẻ điên cuồng.  

             Hắn nhanh chóng sử dụng cánh Hắc Vân, đồng thời vung đao Hắc Phệ lên. Đao mang và phủ quang trực tiếp va chạm với nhau.  

             Lần này, đao mang của Dương Thiên lập tức bị đánh nát, phủ quang đánh nát đao mang xong thì khí thế chỉ giảm đi một chút, vẫn lao thẳng về phía Dương Thiên.  

             Bóng dáng Dương Thiên khẽ lóe lên, trực tiếp né tránh công kích này.  

             “Cái gì? Ở trong lĩnh vực của ta mà vẫn có thể bộc phát tốc độ gấp hai lần tốc độ ánh sáng, tránh được đòn công kích của ta?” Thần Tinh hoàng không thể nào tin được.  

             Vút!  

             Dương Thiên nhanh chóng xuất hiện ở vị trí bảo vật của Liệt Vẫn hoàng, hắn vung tay lên, lập tức thu hồi toàn bộ bảo vật của bốn cường giả.  

             “Ha ha, Thần Tinh hoàng, thực lực của ngươi không ngăn cản ta được.” Dương Thiên cười lớn.  

             Các cường giả hoàng cảnh đỉnh phong khác nhìn về phía này, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.  

             “Quang Tốc hoàng nhân loại ở trong lĩnh vực của Thần Tinh hoàng mà không hề chịu phải ảnh hưởng to lớn lắm, tốc độ còn gấp đôi tốc độ ánh sáng, vượt qua được tốc độ của Thần Tinh hoàng.”  

             “Đến cả cường giả hoàng cảnh vô địch ra tay mà cũng không làm gì được Quang Tốc hoàng nhân loại?”  

             “Sao có thể như thế cơ chứ?”  

             ...  

             Ánh mắt của những cường giả hoàng cảnh đỉnh phong tràn đầy vẻ khiếp sợ.  

             Một khi cường giả hoàng cảnh vô địch ra tay thì đều nghiền áp đối thủ. Các cường giả hoàng cảnh vô địch am hiểu tốc độ, am hiểu lực lượng, am hiểu phòng ngự, ai cũng có một phương thức chiến đấu của riêng mình.  

             Giống như Thần Tinh hoàng có lĩnh vực mạnh mẽ, lực công kích cũng không yếu. Thế mà ở trước mặt Quang Tốc hoàng, lĩnh vực của ông ta lại không gây ra nhiều ảnh hưởng.  

             Sắc mặt của Thần Tinh hoàng vô cùng xấu xí. Quang Tốc hoàng nhân loại hoàn toàn có thể tránh né được đòn công kích của ông ta, còn ông ta thì đang không ngừng tiêu hao thể lực.  

             Tất nhiên, loại tiêu hao thể lực này ông ta có thể nhanh chóng khôi phục.  

             Nhưng mà nếu cứ tiếp tục chiến đấu như thế này thì cho dù chiến đấu cả ngày cũng không thể phân thắng bại. Mặc dù thực lực của ông ta mạnh hơn một chút, nhưng lại không công kích được đến trên người Quang Tốc hoàng. Nếu như vậy thì cho dù công kích một ngày cũng không có ý nghĩa gì cả.  

             Mà tốc độ của Quang Tốc hoàng còn nhanh hơn ông ta, một khi hắn chạy được khỏi lĩnh vực của ông ta thì tốc độ gấp bốn lần tốc độ ánh sáng sẽ nhanh chóng chạy trốn khỏi đây.  

             Dương Thiên không ngừng chạy trốn, vẻ mặt vô cùng thận trọng.  

             Một hệ pháp tắc đạt tới hoàng cảnh cực hạn đã khó lắm rồi, chứ đừng nói là hai hệ pháp tắc. Nếu như hai hệ pháp tắc đạt hoàng cảnh cực hạn này liên hợp lại, hơn nữa còn có bảo vật cường đại thì có thể phát huy ra thực lực rất lớn.  

             Hơn nữa, cường giả hoàng cảnh vô địch ở giới Hạch Huyền có thể dễ dàng giết chết cường giả hoàng cảnh đỉnh phong, điều này chứng tỏ tài phú trên người họ vô cùng kinh người, con át chủ bài cũng rất nhiều, nói không chừng cũng có sương mù Tuyết Duyên.  

             Dương Thiên cũng vẫn luôn đề phòng Thần Tinh hoàng dùng sương mù Tuyết Duyên công kích mình. Hắn hoàn toàn không có năng lực ngăn chặn sương mù Tuyết Duyên.  

             Cuộc chiến đã diễn ra được vài phút, tốc độ của Thần Tinh hoàng vẫn không thay đổi, vẫn cứ truy kích Dương Thiên, đồng thời truyền tin tới một khu vực gần đó: “Mạc Dực hoàng, ra tay ngăn chặn Quang Tốc hoàng nhân loại, thù lao là ba trọng bảo đỉnh cấp.”  

             Thần Tinh hoàng vừa nói xong thì xung quanh lập tức rung chuyển.  

             “Thần Tinh hoàng xin giúp đỡ!”  

             “Mạc Dực hoàng là cường giả hoàng cảnh vô địch am hiểu tốc độ của Yêu tộc, tốc độ đạt tới bốn lần tốc độ ánh sáng, hơn nữa còn lĩnh ngộ pháp tắc hệ thủy đạt tới hoàng cảnh cực hạn, cho dù là lực công kích hay lực trói buộc đều rất mạnh.”  

             “Xin giúp đỡ cũng là chuyện bình thường, tốc độ của Quang Tốc hoàng nhanh hơn Thần Tinh hoàng, nếu cứ tiếp tục chiến đấu thì chẳng bao lâu nữa Quang Tốc hoàng sẽ chạy trốn mất. Thần Tinh hoàng chắc chắn phải xin sự hỗ trợ thôi.”  

             ...  

             Các cường giả bắt đầu truyền âm bàn tán với nhau, mặc dù bọn họ đều hiểu, nhưng vẫn cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.  

             Trong đội ngũ Yêu tộc, một cự thú bốn chân có gương mặt dữ tợn bay ra. Cự thú này có thân hình dài đến 2000 mét, trên người tản ra uy áp vô cùng cường đại.  

             Đó là Mạc Dực hoàng, một vị cường giả hoàng cảnh vô địch Yêu tộc khác trong giới Hạch Huyền.  

             “Thần Tinh hoàng, không ngờ ngươi cũng sẽ phải xin giúp đỡ.” Mạc Dực hoàng lên tiếng.  

             Những cường giả hoàng cảnh vô địch rất khinh thường chuyện liên hợp chiến đấu.  

             “Đừng nhiều lời.” Thần Tinh hoàng giận dữ hét lên.  

             Mạc Dực hoàng không thèm để ý đến lời nói của Thần Tinh hoàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Dương Thiên.  

             Lúc này, khoảng cách giữa Dương Thiên và ông ta rất gần.  

             Bùm!  

             Khí thế cường đại trên người ông ta bộc phát ra, thân thể cao lớn lấy tốc độ kinh người bay về phía Dương Thiên. Mạc Dực hoàng giống như một ngọn núi, đến cả hư không cũng không chịu nổi dao động của thân thể này mà nứt ra một khe nứt không gian.  

             “Không ổn!”  

             Ánh mắt Dương Thiên lộ ra một tia hoảng hốt.  

             Bây giờ hắn dùng hết sức lực thúc giục cánh Hắc Vân thì tốc độ cũng chỉ đạt tới gấp hai lần tốc độ ánh sáng, còn tốc độ của Mạc Dực hoàng lại đạt tới bốn lần tốc độ ánh sáng. Chỉ cần ông ta tới gần hắn, đánh một đòn công kích lên người hắn, vậy thì hắn sẽ chết ngay lập tức. Lực phòng ngự của Dương Thiên quá yếu.  

             “Đừng chạy nữa, Quang Tốc hoàng, ngươi chạy không thoát được đâu.” Mạc Dực hoàng lạnh lùng nói.  

             Ông ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện Dương Thiên tự bạo. Nếu như Dương Thiên tự bạo thì tất cả bảo vật trên người hắn sẽ cũng bị bỏ lại tại đây, nói không chừng ông ta còn có cơ hội có cơ duyên hấp thu chùm sáng.  

             Đồng thời, một cự chùy nháy mắt ném về phía Mạc Dực hoàng, nhìn tốc độ thì chưa tới một giây sẽ đập lên thân thể Mạc Dực hoàng.  

             Mạc Dực hoàng nhìn thấy đòn công kích này thì ánh mắt co rút lại, gương mặt lộ ra vẻ giận dữ.  

             “Trọng Vẫn hoàng!”  

               

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.