"Quả nhiên là uy năng của cấp Lĩnh Chủ sơ kỳ." Ánh mắt Lăng Tuyệt lộ ra chút vui mừng.
Trước kia, Không Diễn cũng chỉ mất mấy trăm năm đã đạt đến cấp Hắc Động đỉnh phong.
"Lúc trước ngươi không nói là lo chúng ta sẽ cướp đoạt bảo vật trên người ngươi sao?" Lăng Tuyệt nhìn về phía thú Quang Diễn của Dương Thiên hỏi.
Thú Quang Diễn của Dương Thiên không dám nói lời nào nhưng im lặng chính là thừa nhận hắn có suy nghĩ này.
"Mặc dù bảo vật của ngươi cường đại nhưng cũng chỉ là bảo vật cấp Lĩnh Chủ, cấp Viên Mãn cũng không có nhiều tác dụng." Giọng Lăng Tuyệt ồm ồm.
Khải giáp Huyết Ngưng và Hồn Vân châu quay lại bên người thú Quang Diễn của Dương Thiên.
"Đây là hai bảo vật cường đại với thực lực của ngươi, thú Quang Diễn chúng ta không làm ra chuyện cướp đoạt bảo vật của đồng tộc."
Thú Quang Diễn của Dương Thiên trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hồn Vân châu vừa tiến vào trong người hắn, Khải giáp Huyết Ngưng cũng lần nữa bao phủ lên người hắn.
"Chỉ ba trăm sáu mươi năm, ngươi không ỷ lại vào bất kỳ bảo vật nào lại có thể đánh bại cường giả cấp Lĩnh Chủ sơ kỳ, thú Quang Diễn chúng ta đến bây giờ rốt cuộc cũng tìm ra một tuyệt thế thiên tài có thể so sánh với Không Diễn đại nhân." Giọng nói to lớn của Lăng Tuyệt vang lên, ai cũng có thể cảm nhận được sự vui mừng trong đó.
Lăng Tuyệt lúc này đúng là đang vui mừng khôn xiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3706294/chuong-1246.html