“Mình không có hiểu biết gì về những người khác, trước tiên cứ hỏi ý kiến của sư phụ thần chủ Hư Tuyệt một chút xem ông ấy có suy nghĩ như thế nào, xem có cách nào có thêm điểm tích lũy không.” Dương Thiên nghĩ thầm.
Không thể mang thi hài trong phế tích Quang Diễn đi, nếu Dương Thiên báo cho nhóm người Càn Nguyên Hoàng thì bọn họ rất có thể sẽ trực tiếp thu nhận, như vậy thì hắn sẽ không chiếm được bất cứ lợi ích nào.
Cho dù thái độ của Càn Nguyên Hoàng với hắn rất tốt, nhưng Dương Thiên sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
Dương Thiên vẫn còn nhớ rõ chuyện Tu Du hoàng cướp đoạn Giác Hâm thạch của mình.
Bây giờ Dương Thiên chưa có thực lực để bảo đảm lợi ích của mình, chỉ có thể dựa vào thần chủ Hư Tuyệt.
Chuyện này cũng không thể nói là Dương Thiên tham lam được. Hắn không có thế lực chống lưng, tất cả tài nguyên đều do bản thân tự mình cố gắng giành lấy, mà việc tu luyện của hắn cũng tốn nhiều tài nguyên hơn những người khác.
Đôi cánh đó thuộc về thi hài trong phế tích Quang Diễn, nếu như Dương Thiên thông báo cho bọn họ biết thì hắn có nhận được điểm tích lũy hay không còn phải trông chờ vào thái độ của nhóm người Càn Nguyên Hoàng.
Cho dù bọn họ không cho Dương Thiên một điểm tích lũy nào thì Dương Thiên cũng chẳng có cách nào cả. Dương Thiên đã có chủ ý của mình.
“Dương Thiên, ngươi làm sao thế?” Phong Tuấn đứng ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3706072/chuong-1024.html