“Dương Thiên.” Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên tai Dương Thiên.
Dương Thiên xoay người nhìn lại, thấy người trước mặt thì tươi cười chào hỏi: “Phong Tuấn.”
“Ha ha, Dương Thiên, đúng thật là ngươi.” Phong Tuấn cười cười đi tới.
Bên cạnh anh ta còn vài người nữa, lúc này đều đang nhìn Dương Thiên.
Dương Thiên mỉm cười, lúc hắn mới tới phế tích Quang Diễn thì Phong Tuấn đã ở đó sáu mươi năm. Bây giờ đã sáu mươi năm nữa trôi qua, vậy là Phong Tuấn đã ở đây một trăm hai mươi năm rồi, tức là cần phải tiêu phí 12 triệu điểm tích lũy.
Một con số kếch xù như vậy, nếu như không phải Dương Thiên đã trải qua một vài sự cố, đạt được điểm do Công ty Lỗ sâu ảo ban tặng thì hắn cũng không thể có được con số kinh người đó.
Tất nhiên, cũng có khả năng là Phong Tuấn ra ngoài kiếm điểm tích lũy, sau đó lại quay lại.
“Dương Thiên, sáu mươi năm không gặp, thực lực của ngươi chắc là đã tăng lên không ít rồi đúng không?” Phong Tuấn cười nói.
Anh ta biết Dương Thiên là thiên tài có thiên phú nghịch thiên. Lúc trước có một cường giả phía trên cấp Viên Mãn dùng một phần mười ngón út biến thành một ngọn núi màu đen, Dương Thiên chỉ mất năm năm đã có thể lĩnh ngộ hoàn toàn.
Dựa theo tốc độ đó thì trong sáu mươi năm này chắc chắn thực lực của Dương Thiên đã tiến bộ một cách kinh người.
“Cũng tạm ổn.” Dương Thiên mỉm cười, tất nhiên là hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3706070/chuong-1022.html