Nơi này không còn gì đáng giá để anh ta lưu lại nữa. Anh ta muốn rời khỏi nơi tuyệt vọng này.
Nhìn thanh niên trước mặt, Dương Thiên nhớ đến thiên tài chiến đấu bướng bỉnh, kiêu ngạo, lúc nào cũng tràn đầy chiến ý đối với hắn và Côn Lạc. Đáng tiếc là, Man Hoang trước đây đã hoàn toàn biến mất.
"Thượng lộ bình an. Hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau trong tương lai." Dương Thiên nói.
Man Hoang nhẹ gật đầu, xoay người, đi nhanh về phía trước, thân hình to lớn có chút cô đơn.
Dương Thiên lẳng lặng đứng đó, nhìn Man Hoang đi càng ngày càng xa.
Lúc trước, khi mới đến nơi, Man Hoang rất hưng phấn, dã tâm không quá lớn, nguyện vọng của anh ta là có thể cùng Tuyên Ninh chung sống vui vẻ mấy chục nghìn năm. Nhưng mà, bây giờ ... chỉ còn lại một mình anh ta.
...
Trên sa mạc mênh mông, vắng lặng, một thanh niên cao lớn, vạm vỡ đang chậm rãi bước đi, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt đỏ như máu, trong đầu lóe lên một vài hình ảnh.
"Man Hoang, nếu có một ngày anh phát hiện ra em không phải là em, như vậy, anh còn thích em không?" Cô gái nhìn Man Hoang cười nói ngọt ngào.
"Nếu hai mươi năm nữa, anh vẫn còn thích em, vậy thì ... em sẽ gả cho anh."
...
Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt xuất hiện trong tâm trí Man Hoang.
"Hiện tại, thời gian hai mươi năm chỉ còn chưa đến một năm, đáng tiếc chỉ còn lại mình ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3706047/chuong-999.html