Trong một khu vực, lúc này đang có ba người tìm kiếm, một vị lão nhân cùng hai vị thiếu niên. Hai vị thiếu niên một vị có hơi lớn tuổi, đại khái tầm hai mấy, người còn lại thì chỉ mới mười mấy.
"cha, lượng quặng Vụ chúng ta thu được hôm nay có đủ chưa? Hẳn là đủ giao nộp cho một tháng rồi chứ ạ?", thiếu niên tuổi còn nhỏ trực tiếp nói với lão nhân.
Lão nhân gật đầu, nói: "Vân Ngọc Đạt, chúng ta vậy là đủ rồi, chẳng qua mình tìm nhiều một chút, dù tháng này xài không hết thì còn bù được tháng sau."
Sắc mặt ông ta khô vàng, đầy mặt là thần sắc tái nhợt, trong mắt tràn đầy mỏi mệt. Tuổi tác của ông ta kì thật không có lớn như tưởng tượng, nhưng thời gian dài lâu đã khiến ông ta như lão già hủ bại.
"Cha, con không muốn tìm nữa đâu, mỗi ngày thế này con mệt lắm rồi, con muốn được nghỉ một ngày.", Vân Ngọc Đạt oán giận nói. Cậu nhóc rất bất mãn với chuyện mình đang làm.
"Câm miệng!", nam tử trung niên giận dữ nói: "Con nói như vậy nếu bị các đại nhân của Thần điện Du Lâm nghe được thì sao, con biết hậu quả gì sẽ xảy ra không?"
Ông ta nói xong, còn hoảng sợ ngó nghiêng bốn phía, sợ đột nhiên có người xuất hiện.
Trước kia ở Vụ Vân Tinh cũng có mấy người nói câu giống vậy, kết quả lại bị đánh chết trước mặt bọn họ.
"Đi tìm nhanh lên đi, tìm nhiều thêm một chút thì chúng ta còn có cái mà dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3706004/chuong-956.html