Trên mặt bọn chúng vẫn còn lưu lại vết nước mắt, và một chút sợ hãi.
Dương Thiên và Vũ Vân đứng dậy, Dương san ôm hai đứa trẻ, có chút sợ hãi đi tới, nhỏ giọng nói: “Anh.”
“Trong mắt em vẫn có người anh này sao?”, Dương Thiên lạnh giọng nói: “Việc lớn như em có con cũng không báo với anh và cha mẹ, em có biết bọn họ lúc biết em xảy ra chuyện, có bao nhiêu lo lắng không?”
Trên mặt Dương San cũng có một tia áy náy, nói: “Anh, đều là em không tốt, em không cố ý muốn giấu giếm.”
“Được rồi, những việc này em về thì giải thích với cha mẹ, chút nữa chúng ta ra khỏi bí cảnh này, anh liền đưa em về nhà!”, Dương Thiên nói.
Ánh mắt hắn nhìn 2 đứa bé trong lòng Dương San, trong lúc hắn nói chuyện cùng với Dương San, 2 đứa bé lại yên tĩnh đợi trong lòng Dương San, hiếu kỳ nhìn Dương Thiên.
“Tiểu Hạo, Tiểu Đình, đây là cậu của các con.”, Dương San chú ý đến ánh mắt của Dương Thiên, nhanh chóng nói.
“Bác!”, cô bé có chút sợ hãi gọi 1 tiếng, âm thanh rất nhỏ.
“Bác!”, cậu bé cũng nhỏ giọng gọi 1 tiếng.
“Bác!” “Bác!”
Ngay sau đó, là gan của 2 đứa bé giống như lớn hơn rất nhiều, gọi không ngừng.
Sự lạnh nhạt trên mặt Dương Thiên biến mất một chút, trong ánh mắt có chút ôn nhu.
Đây là con của em gái hắn, cũng là cháu ngoại ruột của hắn.
“Anh, đây là Vũ Vân.”, Dương San chỉ người thanh niên có khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3705986/chuong-938.html