Soạt!
Dương Thiên đi đến bên cạnh đống thi cốt kia, vung tay lên, liền thu toàn bộ thi cốt lại. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của Nguyên Bác.
Nhưng hắn không có thu những thứ này vào trong Long Phượng nguyên châu, mà trực tiếp thu vào trong một nhẫn không gian bình thường.
Tuy rằng hắn xác định Nguyên Bác đã chết, nhưng mà nếu Nguyên Bác còn còn sót lại một tia ý chí, tiến vào bên trong Long Phượng nguyên châu của hắn, thì có thể Long Phượng nguyên châu của hắn sẽ bị bại lộ.
Cho dù xác suất loại chuyện này xảy ra không đến một phần chục ngàn, nhưng mà Long Phượng nguyên châu quá mức quan trọng, Dương Thiên tuyệt đối sẽ không để xảy ra một chút sơ suất.
Cô bé nhìn đống thi cốt ở trước mặt biến mất, trong mắt lập tức xuất hiện một tia kích động, cô bé xoay người lại, nhìn Dương Thiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn có một chút sợ hãi.
"Đi, ta mang ngươi về nhà.” Trên mặt Dương Thiên lộ ra một nụ cười, sau đó trở về bên cạnh cô bé, ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói.
Hắn chậm rãi vươn tay phải của mình.
Trí nhớ lúc này của cô bé giống như trẻ con mới sinh, trống rỗng, dường như cô bé cảm nhận được thiện ý của Dương Thiên, đầu tiên là đứng ngơ ngác một phút đồng hồ, nghi hoặc nhìn Dương Thiên, sau đó thử vươn bàn tay nhỏ của mình ra.
Dương Thiên bắt được tay của cô bé. Mỉm cười, trực tiếp ôm lấy cô bé, nói với đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3705935/chuong-887.html