"Tiền bối Nguyên Bác, đây là Tinh thạch người cần". Dương Thiên cung kính nói.
Hắn đem toàn bộ Tinh thạch màu trắng đặt trên không trung.
"Cảm ơn các ngươi". Nguyên Bác nói cảm ơn, ông ta vung tay, sau đó một số mảnh vỡ Tinh thạch màu trắng dung hợp với mảnh trước đó tạo thành một viên hoàn chỉnh.
Cuối cùng, lại hình thành một viên Tinh thạch màu trắng hoàn chỉnh, khoảng ba mươi cm, trên đó mơ hồ truyền đến dao động khí tức khác thường.
Ánh mắt Nguyên Bác nhìn về thi hài nhỏ bé trong tay của mình.
Trong đầu bộ thi hài nhỏ này lại có một điểm sáng màu đen, vẫn đang không ngừng nói: "Các ngươi...có thể...chơi cùng ta không?"
Hình như cô bé chỉ nói một câu như vậy.
"Con gái, là ta có lỗi với con". Nguyên Bác truyền đến một giọng nói đau khổ, bàn tay ông ta vung lên, Tinh thạch màu trắng hoàn chỉnh trong tay trực tiếp đến bên cạnh thi hài nhỏ bé này, sau đó tản ta một tầng ánh sáng màu trắng chói mắt, bao trùm toàn bộ.
"Con gái, mất đi con, thực lực của Nguyên Bác ta có mạnh mẽ đến đâu thì có tác dụng gì chứ? Lần trước ta thất bại rồi, lần này ta nhất định phải thành công". Trong giọng nói của Nguyên Bác có vẻ kiên định.
Thi hài nhỏ đang thay đổi không ngừng, Nguyên Bác quan sát một hồi, vẫn không có động tác nào khác.
Ông ta quay người nhìn nhóm người Dương Thiên nói: "Cảm ơn các ngươi, đây là thù lao của các ngươi".
Hai tay ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3705929/chuong-881.html