“Dương Thiên ngươi thật khiến cho người khác phải kinh ngạc!” Ốc Khảm Lý nhìn Dương Thiên, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Đây chính là thiên tài tuyệt thế của loài người bọn họ.
“Ngài Ốc Khảm Lý.” Dương Thiên mỉm cười nhưng lại không hề có thái độ ngạo mạn. Hắn vẫn có thể giữ vững lập trường của mình như lúc ban đầu.
Rất nhiều thiên tài phía dưới nhìn về phí Dương Thiên, trong mắt ngập tràn sự nể sợ.
“Dương Thiên nhanh đến gặp tôi!”, đột nhiên trong đầu của Dương Thiên vang lên giọng nói của thần chủ Hư Tuyệt.
“Ốc Khảm Lý tiên sinh, tôi có việc đi trước nhé.” Dương Thiên nhìn Ốc Khảm Lý cười nói.
“Ừm, việc tu luyện của ngươi quan trọng hơn.” Ốc Khảm Lý gật đầu.
Trên sân, những thiên tài này đứng dạt sang hai bên tạo thành một lối đi, mắt nhìn Dương Thiên rời khỏi.
Một phút sau khi Dương Thiên rời khỏi, trên sân xuất hiện bóng dáng của một người, chính là Côn Lạc. Nhưng cửa pháp tắc thứ mười hắn vẫn chưa vượt qua được.
“Dương Thiên, sự chênh lệch giữa ta và ngươi từ khi nào vậy lại trở nên lớn như vậy?” Trong mắt Côn Lạc hiện lên sự không cam tâm.
Ở trong cửa pháp tắc thứ mười, anh ta gần như không thể đỡ được một chiêu của người đàn ông mặc áo trắng, vậy mà Dương Thiên đã thông qua của thứ mười một!
Côn Lạc âm thầm đi trên đường, trong tay cầm một thanh kiếm dài, tâm trạng phức tạp.
Anh ta là một thiên tài tuyệt thế trong cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3705890/chuong-842.html