"Hôm nay tiểu Thiên quay về, kể từ lần trước rời đi, Tiểu Thiên đã hai mươi năm chưa trở về".
"Đúng vậy! Trách nhiệm trên người Tiểu Thiên quá lớn, thằng bé này quá vất vả rồi".
Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan vừa chuẩn bị thức ăn, vừa trò chuyện với nhau, khuôn mặt của họ có vẻ tự hào, nhưng hơn hết lại là đau lòng.
Họ có thể yên tâm sinh sống trên Trái Đất, nhưng Dương Thiên lại không ngừng lang bạt ở bên ngoài, đối diện với rất nhiều nguy cơ sinh tử.
Trong sân của biệt thự, một bé trai khoảng bốn tuổi đang mở to mắt, nhìn về cha mình nói: "Cha, hôm nay ông nội về sao?"
"Ừm! Ông nội con sắp về rồi". Dương An ôm con trai của mình, mỉm cười nói.
Khuôn mặt cậu cũng có vẻ kích động, Dương Thiên rời khỏi Trái Đất lúc cậu mười tuổi, đến bây giờ đã hai mươi năm, thậm chí thằng bé Dương Hiên của cậu đã được vài tuổi.
Phía ngoài cùng, một cô gái mặc trang phục màu trắng đang đứng đó, ánh mắt mong chờ nhìn lên bầu trời.
Xoạt!
Bỗng nhiên, một vệt sáng nhanh chóng từ xa bay đến, sau đó hóa thành một bóng người, đến bên cạnh mọi người.
"Anh Tiểu Thiên!"
"Cha!"
"Tiểu Thiên".
...
Bỗng nhiên, trong biệt thự vang lên từng giọng nói.
Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan cũng vội vàng chạy qua, khuôn mặt lo lắng nhìn Dương Thiên.
Dương Thiên mỉm cười nhìn người nhà của mình, trong lòng lại tràn ngập cảm giác ấm áp.
Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3705818/chuong-770.html