Những lời nói đấy tựa như mới hôm qua, đây là món quà cô ta đích thân tặng cho Tiểu Vũ, nhưng bây giờ thân thể của Tiểu Vũ đã hoàn toàn tàn tạ và băng giá, trong tay còn nắm chiếc chuông nhỏ, không biết là có phải muốn lắc chiếc chuông cầu cô ta giúp đỡ.
“Đừng như vậy.”, Khúc Hân phát ra âm thanh như tiếng chim đỗ quyên than khóc, Khúc Hân ngồi liệt trên mặt đất, ôm chặt lấy Tiểu Vũ bé nhỏ, cô ta cầm chiếc chuông nhỏ trong tay Tiểu Vũ rồi ôm vào trong lòng, trong mắt cô ta bỗng nhiên lộ ra ánh nhìn của sự thù hận thấu xương.
Sự thù hận này tràn đầy khí tức hủy diệt.
Nửa giờ sau, Khúc Hân bĩnh tĩnh trở lại, những giọt nước mắt trên mặt cũng đã khô, thân thể đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức vô cùng lạnh, như muốn đóng băng tất cả vậy.
Tay phải của cô ta vung lên, trên mặt đất bộ lạc Khúc Nham xuất hiện từng từng cái hố lớn, sau đó cô ta đưa thân thể của hàng chục ngàn người chôn toàn bộ xuống đất của bộ lạc Khúc Nham, dùng bùn đất đắp kín lại.
Mặt đất khôi phục lại nguyên trạng, nhưng cả bộ lạc Khúc Nham thì đã biến mất. Phế tích còn sót lại cũng bị Khúc Hân xóa bỏ hoàn toàn.
“Cha, Vũ Linh ca, Đại Tráng, Tiểu Vũ,… đợi ta…”, âm thanh lạnh như băng phát ra từ Khúc Hân.
Trong lòng Khúc Hân như bị nhiễm lạnh, trong mắt không có chút tình cảm nào, sau đó từ từ đi về phía dãy núi Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3705759/chuong-711.html