Dương Thiên hơi nhíu mày, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ, chính là cần tìm được Tụ Tinh Châu. Hắn sẽ không nghi ngờ Vân Sơn lừa gạt hắn. Vân Sơn bị nô dịch linh hồn tuyệt đối sẽ không nói dối Dương Thiên.
"Nếu Vân Sơn không biết, vậy thì Khúc Nham biết không?" Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Dương Thiên liền giao phó Vân Sơn, sau đó sai ông ta ra ngoài.
"Thủ lĩnh!" Vân Sơn đi vào phòng của Khúc Nham.
"Vân Sơn, ngươi tìm ta có việc gì?" Khúc Nham nhìn Vân Sơn, mỉm cười nói.
Dường như Vân Sơn là người già nhất trong bộ lạc của họ, hơn nữa lúc ông ta còn trẻ vẫn được Vân Sơn dạy bảo, cho nên rất kính trọng Vân Sơn.
"Thủ lĩnh, người có biết có một bảo vật tên là Tụ Tinh Châu không?" Vân Sơn nhìn Khúc Nham hỏi.
"Tụ Tinh Châu, đó là thứ đồ gì?" Trong mắt Khúc Nham lộ vẻ ngờ vực.
"Không biết, hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy một quyển bí cảnh không hoàn chỉnh nhắc đến Tụ Tinh Châu, ta sống đến từng này tuổi rồi, vẫn chưa từng thấy qua, cho nên muốn hỏi một chút". Vân Sơn cười ha ha nói.
Khúc Nham gật đầu nói: "Ta quả thực không biết Tụ Tinh Châu, nhưng mà Vân Sơn, thành niên đến đây ngày hôm nay dẫu sao có lai lịch không rõ, ta khuyên ngươi vẫn nên không quan tâm đến hắn. Trong mấy chục nghìn bộ lạc xung quanh thành Thủy Nguyên này, có nhiều bộ lạc để ý đến dãy núi Thanh Dương của chúng ta, một khi thanh niên này đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3705738/chuong-690.html