Đó là một vùng vô cùng vắng vẻ, hầu như không có tồn tại sinh mệnh nào, người bình thường rất khó phát hiện ra hắn.
"Thúc thúc, người tìm thấy ca ca của ta chưa?" Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn Dương Thiên, khuôn mặt lộ vẻ mong chờ.
"Tiểu Thanh, xin lỗi, ta vẫn chưa tìm thấy". Dương Thiên lắc đầu nói.
Lạc Thanh trầm tư một hồi, hơi cúi đầu. Mặc dù cô ở cùng với Dương Thiên, nhưng không nói chuyện nhiều với Dương Thiên, đa số đều giữ im lặng.
Dương Thiên thở dài một hơi, hắn thật sự vẫn tìm Lạc Kỳ trong thành Mộc Ngân, nhưng cơ bản không phát hiện ra tung tích. Hắn cũng hết cách.
Sau khi nướng một ít thịt Huyết Khủng Thú, Dương Thiên cầm lấy đưa đến trước mặt Lạc Thanh nói: "Mau ăn đi. Ngươi phải tin tưởng, ca ca ngươi chắc chắn sẽ không sao. Thúc chắc chắn sẽ giúp ngươi tìm ca ca của ngươi".
"Cảm ơn thúc". Lạc Thanh nói rất lễ phép, nhận lấy thịt Huyết Khủng, ăn một miếng nhỏ. Sau khi ăn xong, cô bé lại ngồi ngây ngẩn một mình, bóng người nhỏ bé nhìn về nơi xa.
Lúc này Lạc Thanh hi vọng anh trai mình có thể bất chợt hiện ra trước mặt, sau đó mỉm cười ôm lấy mình, vui mừng lớn tiếng nói: "Tiểu Thanh, ta về rồi".
Thế nhưng, ở một nơi vô cùng vắng vẻ lại không có bóng người nào xuất hiện.
"Ca ca, ngươi đang ở đâu? Tiểu Thanh rất nhớ ca ca. Ngươi mau chóng về đi được không?" Nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ của Lạc Thanh, bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3705710/chuong-662.html