Chương trước
Chương sau
Chapter 104 Mua nhà 1

Mặc dù Dương Thiên đã đi rồi nhưng phòng phát sóng trực tiếp của Hoan Hoan vẫn rất sôi nổi. Mọi người nhiệt tình thảo luận về Duyên Hà Trường Lưu đột nhiên xuất hiện này. 

Có một vài người mới đến, không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng bọn họ vừa vào phòng của Hoan Hoan thì đã nhìn thấy điểm quà tặng đóng góp hàng ngày là một trăm triệu! Người nào người nấy vô cùng choáng váng. Ôi mẹ ơi! Một trăm triệu điểm cống hiến! 

Hoan Hoan cũng nhờ chuyện này mà vươn lên thành hoạt náo viên nổi tiếng của nền tảng phát sóng trực tiếp này. 

Chỉ dựa vào một tiếng đồng hồ này mà cô đã thành người đứng đầu trong danh sách hoạt náo viên nhận được quà tặng nhiều nhất. 

Sau khi ổn định lại tâm trạng, Hoan Hoan nhìn vào màn hình, mỉm cười nói: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, Hoan Hoan cảm thấy rất kích động, cảm ơn sự hào phóng của Duyên Hà Trường Lưu! Được rồi, hôm nay Hoan Hoan kích động quá nên không thể tiếp tục livestream được nữa, buổi phát sóng hôm nay xin được kết thúc tại đây! Ngày mai chúng ta lại gặp lại, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.” 

Hoan Hoan mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, sau đó tắt live. Hôm nay cô thực sự đã chịu rất nhiều kích thích, bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng, chưa phục hồi tinh thần lại được. 

“A! Hoan Hoan đừng đi mà.” 

“Hoan Hoan đi làm thiếu phu nhân, vứt bỏ chúng ta rồi.” 

“Hu hu hu... Hoan Hoan của tôi.” 

Mọi người trong phòng livestream hò hét. 

Mặc dù Hoan Hoan đã ngừng phát sóng nhưng mọi người vẫn chưa thoát ra ngoài. 1,5 triệu người vẫn ở lại bình luận nói chuyện với nhau. 

Về đến nhà, Dương Thiên ngồi khoanh chân dưới đất, muốn hấp thu linh lực trong không khí để chữa trị kinh mạch bị hao tổn. 

Nhưng linh lực trong không khí quá loãng, hấp thụ suốt một giờ mà cũng không chữa trị nổi một tế mạch nhỏ nhất. Hơn nữa, linh lực vừa tiến vào trong cơ thể thì lập tức tiêu tán. Dương Thiên cảm thấy thân thể của mình giống như một cái lỗ hổng, không chứa đựng được linh lực. 

Lần đầu tiên Dương Thiên cảm thấy vô lực đến thế. 

Bây giờ các kinh mạch trong người hắn đều bị tổn thương, không ngưng tụ được sức mạnh, còn chẳng bằng người bình thường. 

Trước kia hắn là người mạnh mẽ, súng đạn cũng chưa chắc gây thương tổn được cho hắn, hắn không hề sợ hãi. Nhưng bây giờ Dương Thiên lại cảm thấy toàn thân yếu ớt vô lực, hắn đã quen với sự mạnh mẽ, chưa thích ứng được với sự yếu ớt bây giờ. 

Hắn giống như một con mãnh hổ luôn gào thét trong núi, không có gì sợ hãi. Nhưng rồi đột nhiên có một ngày lại biến thành thỏ trắng, ai cũng có thể bắt được nó. Loại cảm giác này thực sự khiến người ta tan nát! 

Nhưng bây giờ Huyền Hư đạo nhân đã lâm vào ngủ say, Long phượng nguyên châu cũng phong bế hoàn toàn, thậm chí Tiểu Quang cũng biến mất không dấu vết. Bây giờ mọi chuyện chỉ có thể dựa vào một mình hắn thôi. 

“Sư phụ! Bao giờ thì người mới tỉnh lại chứ!” Dương Thiên thở dài một hơi. Hắn cảm thấy bản thân mình lúc này nhỏ bé vô cùng. 

Lúc trước, khi tiến vào bí cảnh Sahara, Dương Thiên không hề sợ hãi. Bởi vì hắn biết có Huyền Hư đạo nhân và Long phượng nguyên châu ở đó thì hắn không thể chết được! 

Nhưng bây giờ chỉ còn một mình hắn đối mặt với nguy hiểm. 

... 

Ngày hôm sau, Long Thiên Y lại chạy tới. Cô vô cùng hào hứng đi tới bên cạnh Dương Thiên, sau đó trịnh trọng giao cho Dương Thiên một chiếc huy chương và một quyển sách nhỏ. 

Dương Thiên mở sách ra, bên trên có viết hai chữ. 

Thiếu tá! 

“Đây là gì thế?” Dương Thiên tò mò hỏi. 

Long Thiên Y nói: “Đây là chức vị thiếu tá! Bất cứ ai có đóng góp đặc biệt cho đất nước sẽ được phong! Giống như tổ trưởng Long tổ của chúng là chính là chức vị Thượng tướng! Được rất nhiều đặc quyền!” 

“Ồ!” Dương Thiên cất đi. 

“Đây là tượng trưng do vinh quang đấy! Mặc dù không có thực quyền nhưng có được thứ này thì cuộc sống sau này của anh sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.” Long Thiên Y nhìn thấy dáng vẻ tùy ý của Dương Thiên thì tức giận nói. 

Dương Thiên suy nghĩ một chút, bây giờ hắn đã là người bình thường rồi, có thứ này về sau chắc cũng có thể bớt đi chút phiền toái. Nghĩ thế, Dương Thiên cất những thứ này rất cẩn thận. 

“Lúc trước tôi cũng đã nói tình hình của anh cho Phong vương tiền bối nghe rồi, nhưng tạm thời ông ấy vẫn chưa tìm ra cách nào để chữa trị cho anh. Anh đừng lo lắng, chờ tổ trưởng Long tổ trở về chắc chắn sẽ có cách!” Long Thiên Y nói. 

“Tổ trưởng Long tổ không ở căn cứ sao?” Dương Thiên tò mò hỏi. 


Nhưng nghĩ đến tình trạng thân thể lúc này của mình, hắn lại lắc đầu cười khổ. 

“Đừng gấp gáp, bây giờ anh cứ giữ vững tâm thái của mình, đây mới là điều quan trọng nhất.” Long Thiên Y an ủi Dương Thiên: “Thực ra làm người bình thường, sống cuộc sống bình thường cũng không có gì không tốt. Tôi còn muốn được sống như vậy cả đời đây này.” 

Dương Thiên bất đắc dĩ bật cười, những lời này của cô là đang an ủi hắn đấy à? 

Hai người ăn cơm với nhau, sau đó Long Thiên Y lại phải rời đi. Cô vẫn còn nhiệm vụ phải làm, không thể ở chỗ này lâu được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.