Mặc dù Dương Thiên vẫn luôn luyện da, nhưng tố chất thân thể của hắn trước đây rất yếu, bây giờ cũng chỉ gọi là mạnh hơn bình thường một chút thôi. Lúc này lại gặp phải mười người cầm vũ khí tấn công, tất nhiên không đánh lại được.
“Đánh chết nó đi!” Tên lưu manh cầm đầu ôm bụng đau đớn, hung hăng nói. Vừa rồi Dương Thiên suýt chút nữa đã đấm lòi ruột anh ta ra rồi.
Song quyền khó địch lại bốn tay, thỉnh thoảng lại có một gậy gỗ đập lên người Dương Thiên.
Bốp!
Lại một âm thanh giòn giã vang lên, Dương Thiên bị đập trúng cánh tay. Hắn cố gắng chịu đựng cơn đau, đoạt lấy cây gậy, đấm đá lung tung. Thậm chí hắn còn làm ra vẻ không đau đớn gì, nhìn chằm chằm tên lưu manh cầm đầu, tập trung tấn công hắn.
“A!!!” Tên lưu manh cầm đầu kia lại bị Dương Thiên đánh trúng, không chịu nổi mà kêu lên đau đớn. Anh ta cũng bắt đầu bị phương pháp tấn công không sợ chết này của Dương Thiên dọa sợ.
Anh ta đã ăn mười mấy gậy, còn Dương Thiên chắc cũng chịu hơn một trăm đòn. Cả người hắn tràn đầy vết thương, nhưng vẫn giống như không biết đau đớn, chỉ chăm chăm tấn công anh ta.
“Mẹ kiếp! Đi!” Tên lưu manh dẫn đầu mắng một câu, sau đó mang theo thuộc hạ nhanh chóng hốt hoảng rút lui.
Anh ta bị khí thế của Dương Thiên dọa sợ!
Con hẻm nhỏ đột nhiên an tĩnh trở lại, chỉ còn một mình Dương Thiên đang cầm gậy gỗ chống đỡ thân thể lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-do-thi/3080133/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.