“Mau lên, mau lên, bọn họ bị say nắng rồi, mau đỡ họ đến chỗ râm mát ngồi nghỉ.” Dương Thiên một tay đỡ Lý Kim Hâm, một tay đỡ Vệ Tiểu Kỳ, vô cùng cẩn thận.
Hơi thở thơm mát từ thân thể Dương Thiên tỏa ra, Vệ Tiểu Kỳ gần như ngất xỉu đột nhiên cảm nhận được, cô tham lam hít một hơi, cảm thấy thân thể yếu đuối vô lực của mình hình như khá hơn một chút.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên nghị của Dương Thiên, trong lòng lập tức tràn đầy xúc động.
“Làm cái gì đấy hả? Vẫn còn trong thời gian huấn luyện quân sự đấy nhé!!!” Chương Chí Bưu nhìn thấy Dương Thiên trực tiếp chỉ huy mọi người đỡ sinh viên té ngã vào bóng râm ngồi nghỉ, căn bản không thèm hỏi ý kiến anh ta thì tức giận hét lên.
“Một đám yếu ớt, những người như các cô các cậu nếu mà ném vào trong quân đội để huấn luyện thực sự thì chắc chưa hết một tháng đã chết rồi!”
Cả lớp vô cùng phẫn nộ trước người huấn luyện viên máu lạnh này, nhưng không ai dám nói ra, sợ nói ra sẽ bị anh ta trả thù.
Dương Thiên làm như không nghe thấy những lời mắng chửi của Chương Chí Bưu, nhanh chóng đỡ các bạn học đến nơi râm mắt, để bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó mới buông tay ra.
Vệ Tiểu Kỳ đột nhiên cảm thấy hơi thở mát lạnh lập tức biến mất thì cảm thấy mất mát vô cùng. Cô theo bản năng vươn tay ra nắm lấy tay Dương Thiên.
“Hả?” Dương Thiên khó hiểu, quay đầu nhìn Vệ Tiểu Kỳ một cái.
“Cảm... Cảm ơn...” Vệ Tiểu Kỳ lập tức đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói.
Dương Thiên mỉm cười an ủi cô một cái, sau đó lạnh lùng bước tới trước mặt Chương Chí Bưu: “Chẳng lẽ huấn luyện viên còn không biết tố chất thân thể của chúng tôi như thế nào à? Trời nắng nóng như thế này, ai có thể chịu được quãng đường dài như vậy chứ?”
“Hừ! Lúc nào cũng lấy lý do ra bao biện cho sự yếu kém của mình!” Chương Chí Bưu khinh thường nhìn Dương Thiên, nói chuyện không chút khách khí nào: “Các cô các cậu là đội ngũ kém cỏi nhất mà tôi từng huấn luyện! Lần này tôi sẽ đánh giá kém tất cả!”
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự thì cũng sẽ có kiểm tra đánh giá, thành tích sẽ được tính vào tổng thành tích cả học kỳ.
“Phi! Cái quái gì vậy trời? Coi chúng tôi là củ hành đấy à?” Trong lớp cuối cùng cũng đã có người không chịu nổi nữa, hét ầm lên.
“Đúng vậy, đồ huấn luyện viên chó má! Anh nhìn những lớp khác xem, bọn họ chạy một vòng là nghỉ rồi, anh lại còn bắt chúng tôi chạy năm vòng? Anh cũng xứng đáng là huấn luyện viên à?”
“Đúng vậy!”
...
Có một người khơi màu, sau đó tất cả mọi người đều trút hết sự bất mãn của mình ra ngoài.
“Giỏi lắm! Giỏi lắm!” Chương Chí Bưu tức đến phát run: “Các cô các cậu giỏi rồi! Nếu vậy thì có ai dám ra đấu với tôi không?” Chương Chí Bưu nhìn đám sinh viên trước mặt, tức giận nói mấy câu, nhưng sau đó lại nhìn về phía Dương Thiên.
Thực ra mục tiêu của anh ta chính là Dương Thiên, chỉ cần cho Dương Thiên một bài học thì anh ta sẽ có cơ hội được thăng chức. Còn chuyện huấn luyện viên này ngoài việc được ghi vào trong lý lịch thì cũng chẳng giúp được gì anh ta cả.
“Lão tam, đừng đồng ý với anh ta!” Lão đại Trịnh Vân Long nói: “Anh ta là quân nhân, ngày nào cũng huấn luyện, cậu không đấu lại được đâu!”
“Đúng vậy, anh Thiên, tên huấn luyện viên chó má này chỉ dám tác oai tác quái trước mặt đám sinh viên chúng ta thôi!”
Mọi người đều khuyên Dương Thiên không cần để ý đến Chương Chí Bưu làm gì.
Dương Thiên vẫy tay trấn an bạn học, sau đó nhìn về phía Chương Chí Bưu, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn đấu thế nào?”
Nhìn thấy phép khích tướng của mình có tác dụng, Chương Chí Bưu cố nén sự sung sướng trong lòng, lớn tiếng nói: “So chạy bộ, hai người cùng nhau chạy, ai dừng lại trước người đó thua!”
Dương Thiên suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: “Được, so theo ý anh.”
“Này! Lão tam, sao lại bốc đồng như thế!” Nhóm Trịnh Vân Long lo lắng nhìn Dương Thiên.
Dương Thiên mỉm cười, tỏ vẻ mình không sao. Hắn nhìn về phía Chương Chí Bưu, mặt không đổi sắc: “Vậy thì bắt đầu thôi!”
Cuộc so tài thứ hai giữa Chương Chí Bưu và Dương Thiên chính thức bắt đầu!
Vòng thứ nhất!
Vòng thứ hai!
Vòng thứ năm!
Vòng thứ mười!
...
Cả hai giống như hai chiếc mô tơ không ngừng quay xung quanh sân huấn luyện.
“Anh Thiên cố lên! Anh Thiên cố lên!” Mọi người trong lớp không ngừng cổ vũ cho Dương Thiên.
“Ồ! Nam sinh này chạy tốt thật!” Trên sân huấn luyện còn có những sinh viên của khoa khác, nhìn thấy Dương Thiên và Chương Chí Bưu chạy hết vòng này đến vòng khác thì không khỏi tò mò nhìn theo.
“Hả? Dương Thiên?” Trong hàng ngũ của khoa Văn học, một nữ sinh cao ráo xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa đang nhìn theo bóng dáng của Dương Thiên, không khỏi sửng sốt.
Hắn gầy hơn so với trước đây nhiều thật! Cô gái này chính là nữ sinh mà Dương Thiên yêu thầm ba năm, vừa đến đại học An đã được nằm trong bảng xếp hạng hoa khôi, nữ thần học bá xếp thứ chín bảng xếp hạng- Tần Ngữ Huyên. Cô biết Dương Thiên trước kia trông như thế nào, không ngờ một thời gian ngắn mà hắn đã gầy đi nhiều như thế.
Ở khu vực của các sinh viên khoa Lịch sử, một nữ sinh toát lên vẻ thư hương cũng tò mò nhìn Dương Thiên một cái.
Kia chẳng phải là thanh niên mập mạp ngồi cạnh mình trên tàu hỏa đó sao? Trương Thi Ninh vô cùng tò mò, không ngờ người đó cũng có thể chạy như vậy.
Trong khoa lịch sử còn có một nữ sinh đáng yêu, vẻ mặt vô cùng hưng phấn mà nhìn Dương Thiên, trong lòng âm thầm cổ vũ cho hắn: Anh Tiểu Thiên cố lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]