“Mau lên, mau lên, bọn họ bị say nắng rồi, mau đỡ họ đến chỗ râm mát ngồi nghỉ.” Dương Thiên một tay đỡ Lý Kim Hâm, một tay đỡ Vệ Tiểu Kỳ, vô cùng cẩn thận. 
Hơi thở thơm mát từ thân thể Dương Thiên tỏa ra, Vệ Tiểu Kỳ gần như ngất xỉu đột nhiên cảm nhận được, cô tham lam hít một hơi, cảm thấy thân thể yếu đuối vô lực của mình hình như khá hơn một chút. 
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên nghị của Dương Thiên, trong lòng lập tức tràn đầy xúc động. 
“Làm cái gì đấy hả? Vẫn còn trong thời gian huấn luyện quân sự đấy nhé!!!” Chương Chí Bưu nhìn thấy Dương Thiên trực tiếp chỉ huy mọi người đỡ sinh viên té ngã vào bóng râm ngồi nghỉ, căn bản không thèm hỏi ý kiến anh ta thì tức giận hét lên. 
“Một đám yếu ớt, những người như các cô các cậu nếu mà ném vào trong quân đội để huấn luyện thực sự thì chắc chưa hết một tháng đã chết rồi!” 
Cả lớp vô cùng phẫn nộ trước người huấn luyện viên máu lạnh này, nhưng không ai dám nói ra, sợ nói ra sẽ bị anh ta trả thù. 
Dương Thiên làm như không nghe thấy những lời mắng chửi của Chương Chí Bưu, nhanh chóng đỡ các bạn học đến nơi râm mắt, để bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó mới buông tay ra. 
Vệ Tiểu Kỳ đột nhiên cảm thấy hơi thở mát lạnh lập tức biến mất thì cảm thấy mất mát vô cùng. Cô theo bản năng vươn tay ra nắm lấy tay Dương Thiên. 
“Hả?” Dương Thiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-do-thi/3080096/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.