“Thần long tìm bảo! Loài rồng có thói quen cất chứa bảo vật, thế nên chúng rất nhạy bén cảm ứng được những nơi chứa bảo vật.” Huyền Hư đạo nhân trả lời. 
Hai mắt Dương Thiên sáng lên. Nếu nói như vậy thì dựa vào Tiểu Quang thì hắn và Long Thiên Y sẽ không cần phải lang thang tìm kiếm không có mục tiêu, dựa vào may mắn mà tìm bảo vật nữa. 
“Tiểu Quang, nếu mày cảm ứng được bảo vật thì lập tức nói cho tao biết. Nhỡ kỹ thu liễm màu sắc của mình, không được để người khác phát hiện ra, biết chưa?” Dương Thiên dặn dò Tiểu Quang. 
Có lẽ vừa rồi Tiểu Quang biến hóa tạo ra uy lực lớn quá nên Long Thiên Y chậm rãi mở mắt. Cô nhìn thầy Dương Thiên ngồi bên cạnh đống lửa, tươi cười nhìn mình thì cũng khẽ cười lại với hắn. 
Phù! 
Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thư giãn một chút. 
Long Thiên Y ngạc nhiên nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, tay anh không phải đã gãy rồi sao? Sao giờ vẫn có thể cử động như thế?” 
“Bây giờ ổn rồi!” Dương Thiên cười nói: “Bôn ba lâu như vậy, chúng ta ra ngoài tìm chút thức ăn đi!” 
Long Thiên Y cũng không hỏi tại sao hắn khỏi nhanh thế, nhanh chóng gật đầu. 
Ra khỏi sơn động, tầm mắt lập tức sáng ngời. Tâm trạng của Dương Thiên vui sướng hơn một chút, ngay cả Long Thiên Y cũng lộ ra nụ cười ấm áp. 
Nơi này là một khu đất trống, khắp nơi đều là nham thạch, bên phải có một vách đá, ngẩng đầu lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-do-thi/3079987/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.