🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Tiểu Thiên, cảm ơn cháu!” Hình Chính Giang vỗ vai Dương Thiên, vô cùng cảm kích: “Từ nay về sau, Dương Thiên chính là con cháu trong gia đình tôi. Nếu ai đối phó với cậu ấy cũng chính là đang đối phó với Hình Chính Giang này!”

Những lời nói vang vọng và mạnh mẽ, đại diện cho sự khẳng định của Hình Chính Giang đối với Dương Thiên.

Trương Mạn Nhã ôm Tiểu Nam Nam, ánh mắt nhìn Dương Thiên cũng tràn đầy cảm kích.

Dương Thụy Cường nhìn về phía Dương Thiên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Ông ta biết rõ phong cách làm người của Hình Chính Giang, chính trực phân minh, một thân nghĩa khí, thế mà lại nói ra được những câu như thế này. Có được những lời này của Hình Chính Giang, Dương Thiên có thể không sợ hãi gì ở thành phố Hải này!

Hơn nữa, ông ta cũng không ngờ Dương Thiên thực sự có thể cứu được Tiểu Nam Nam.

Một người gia cảnh bình thường, ưu thế bình thường, khuôn mặt bình thường, Dương Thụy Cường thực sự không biết Dương Thiên có gì khiến Hình Chính Giang xem trọng đến thế...

Dương Lộ Tâm nhìn về phía Dương Thiên, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Lúc trước cô ta vẫn luôn coi thường Dương Thiên, cảm thấy hắn gia cảnh bần hàn, lại không có chí tiến thủ, hoàn toàn không so sánh được với Đới Văn Quân!

Nhưng khi Tiểu Nam Nam bị đưa đi, ngay cả Đới Văn Quân cũng không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe chạy mất.

Khi đó cô ta đã vô cùng tuyệt vọng. Nếu như Tiểu Nam Nam thực sự xảy ra chuyện thì cô ta đã quyết định để mặc cho Hình Chính Giang xử lý.

Lúc đó Dương Thiên muốn ở lại để bảo vệ Tiểu Nam Nam, nhưng cô ta lại chán ghét hắn, nhanh chóng bắt hắn đưa người đàn ông kia đi để biến mất khỏi tầm mắt cô ta.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn chính là Dương Thiên đi cứu Tiểu Nam Nam. Thế nên trong lòng Dương Lộ Tâm bây giờ vô cùng phức tạp.

Còn Đới Văn Quân thì vẫn đang khiếp sợ nhìn năm người nằm bẹp trên đất.



Lúc trước anh ta đã từng đánh nhau với những người này, dốc hết sức lực cũng không phá được hàng phòng ngự của bọn họ, còn bị bọn họ đánh cho thê thảm. Nhưng bây giờ năm người này lại bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, ngực hõm xuống, nhìn vô cùng đau đớn. Vừa nhìn đã biết mới bị đánh một trận te tua.

Ai đã đánh những người này?

Đới Văn Quân nhìn về phía Dương Thiên.

Sắc mặt Dương Thiên vô cùng bình tĩnh, hắn tin tưởng Hình Chính Giang có thể giải quyết được những chuyện phía sau. Dương Thiên giao Tiểu Nam Nam cho bọn họ rồi chuẩn bị rời đi, hắn không có ý định quay lại nhà họ Hình nữa.

Thực lực càng yếu thì càng không có khả năng bảo vệ những người xung quanh. Hơn nữa, còn có một tên Jack cấp C đỉnh phong ở bên cạnh như hổ rình mồi, hắn không muốn ảnh hưởng đến những người bên cạnh mình.

Cách tốt nhất là nâng cao thực lực của bản thân, giải quyết Jack, tránh hậu quả.

“Bác Hình, dì Trương, cháu vẫn còn chút việc phải làm, xin phép đi trước.” Dương Thiên nói với vợ chồng Hình Chính Giang.

“Ừ, xảy ra chuyện như thế này, mọi người cũng khó mà bình tĩnh được. Hai bác đưa Tiểu Nam Nam đến bệnh viện kiểm tra vết thương một chút, khi nào có thời gian cháu lại tới nhà hai bác chơi nhé! Tiểu Thiên, cháu hãy nhớ kỹ, bác Hình vĩnh viễn luôn đứng sau lưng cháu! Gặp phải chuyện gì cũng không cần sợ hãi, càng không phải lùi bước! Chuyện lớn nhất đời chắc cũng chỉ là chết mà thôi!” Hình Chính Giang nói.

Dương Thiên gật đầu.

Chờ khi hắn trở nên mạnh mẽ, làm gì còn ai dám mở miệng châm chọc hắn nữa? Làm gì còn ai dám làm tổn thương những người bên cạnh hắn nữa?

Chuyện hôm nay đã làm thay đổi một vài suy nghĩ của Dương Thiên.

“Dương Thiên, ngày kia võ quán của chúng tôi khai trương rồi, cậu nhất định phải tới đó nhé!” Đới Văn Quân vội vàng nói. Anh ta nhìn về phía Dương Thiên, trong lòng vô cùng kích động, giống như nhìn thấy một cánh cửa võ thuật mới vậy!



“Nếu Dương Thiên này đã hứa thì chắc chắn không lỡ hẹn!” Dương Thiên gật đầu nói.

Hắn cảm thấy người như Đới Văn Quân rất đáng để kết bạn, thế nên cũng không từ chối.

“Dương Thiên!” Chờ khi Dương Thiên chuẩn bị rời đi, một giọng nữ sinh thanh thúy đột nhiên vang lên.

Dương Lộ Tâm nhìn Dương Thiên, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Dương Thiên, xin lỗi cậu những chuyện lúc trước.”

Dương Thiên xua tay: “Cậu không cần xin lỗi tôi làm gì! Tôi đúng là gia cảnh bần hàn, lại không có lý tưởng, cậu cũng không nói sai gì cả!”

Nói xong, Dương Thiên nhanh chóng rời đi. Hắn không cơ thời gian rảnh rỗi, càng không có thời gian để ý tới Dương Lộ Tâm.

Dương Lộ Tâm lặng lẽ đứng nhìn theo bóng dáng Dương Thiên, ánh mắt ảm đạm.

Khi cô ta tuyệt vọng nhất, Dương Thiên đã cứu Tiểu Nam Nam trở về, cũng giống như đã bắt được cả trái tim cô ta. Bây giờ, trong đầu Dương Lộ Tâm đều là hình bóng của Dương Thiên, bóng dáng của hắn đứng dưới ánh mặt trời, giống như một luồng ánh sáng xua tan nỗi tuyệt vọng của cô ta.

“Lộ Tâm, con không sao chứ?” Dương Thụy Cường đứng ở bên cạnh, lo lắng nhìn con gái mình. Ông ta nhìn thấy Dương Lộ Tâm lặng người nhìn theo bóng dáng Dương Thiên thì giật mình, chẳng lẽ con gái ông ta thích Dương Thiên à?

“Cha, con không sao.” Dương Lộ Tâm nhẹ giọng nói.

“Lộ Tâm, con không cần phải suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng. Dương Thiên dù sao cũng chỉ là một người bình thường, không xứng đáng với con đâu.Cha sẽ tìm cho con mấy cậu nam sinh ưu tú hơn Dương Thiên!” Dương Thụy Cường nói.

Dương Lộ Tâm lại lắc đầu, yên lặng không nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.