“Hừ, tôi là thủ lĩnh quân đội thành phố Hải, sao lại không có quyền bắt giữ một tên tội phạm cơ chứ? Đúng là nực cười!” Trương Dương Lâm vô cùng bất mãn với Phùng Thiếu Quân, hừ lạnh nói.
“Ông cho là tôi đang nói đỡ cho Dương Thiên à?” Phùng Thiếu Quân nhìn thấy thái độ của Trương Dương Lâm như thế thì chỉ chỉ Dương Thiên rồi bật cười.
“Chẳng lẽ không phải sao? Cậu ta chỉ là một thằng nhãi ranh vừa mới vào đại học, làm gì có chuyện tôi không có tư cách bắt cậu ta cơ chứ?” Trương Dương Lâm càng nói càng tức giận.
“Ha ha!” Phùng Thiếu Quân bật cười: “Dương Thiên không chỉ đơn giản là một tân sinh viên mới vào đại học như các người nghĩ đâu. Cậu ấy còn một thân phận nữa.”
Mọi người nghe thế thì đều tò mò nhìn Phùng Thiếu Quân. Phùng Thiếu Quân nghiêm túc nói: “Dương Thiên còn là Thiếu tá Hoa Hạ, cùng chức vị với tôi!”
Phùng Thiếu Quân vừa nói xong thì xung quanh lập tức dậy sóng!
“Không thể nào!” Trương Dương Lâm không thể nào tin được. Ông ta mất bao nhiêu gian nan vất vả mới có thể ngồi được lên vị trí này, nhưng Dương Thiên trước mắt còn chưa tới hai mươi tuổi! Một đứa trẻ ranh mà có chức vị cao hơn ông ta? Đúng là chuyện nực cười!
Nhóm người Đới Văn Quân cũng vô cùng khiếp sợ, ngạc nhiên nhìn Dương Thiên.
“Thiếu tá Dương, chắc cậu vẫn mang theo chiếc huy chương thiếu tá kia chứ nhỉ?” Phùng Thiếu Quân cười nói với Dương Thiên.
Mặc dù Dương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-do-thi/3079870/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.