Sắc mặt Chu Dật Phong vô cùng dữ tợn, lửa giận bùng cháy! Cậu ta chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này!
“Tôi nhất định sẽ giết các người!” Chu Dật Phong phẫn nộ gào lên.
“Ha ha, đây là câu chuyện buồn cười nhất tôi được nghe từ trước đến nay đấy!” Nhóm người Uy Nhĩ thiếu gia cười ầm lên. Trong mắt bọn họ, Chu Dật Phong chỉ là một con kiến, kiến có thể giết voi sao?
Uy Nhĩ thiếu gia chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Dật Phong, sau đó giẫm một chân xuống. Chu Dật Phong lập tức kêu lên thảm thiết, hình như lại gãy thêm mấy cái xương sườn nữa rồi.
“Cậu vừa nói cái gì cơ? Tôi không nghe rõ? Cậu nói lại lần nữa?” Uy Nhĩ thiếu gia nhẹ giọng hỏi.
Chu Dật Phong chật vật nằm trên mặt đất, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng cậu ta lại không dám biểu hiện ra bên ngoài. Người trước mắt không chịu nói đạo lý, vô pháp vô thiên. Cậu ta cảm thấy nếu như mình dám nói lại thì người đàn ông trước mắt này nhất định sẽ giết chết mình!
Những người này là một đám ác ma!
Nhìn thấy Chu Dật Phong lựa chọn câm miệng, Uy Nhĩ thiếu gia hài lòng gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục lôi kéo Tần Ngữ Huyên: “Cô gái xinh đẹp, vừa rồi có đám ruồi bọ, nhưng bây giờ đã yên tĩnh rồi!”
“Anh buông tôi ra!” Tần Ngữ Huyên sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vã gạt tay Uy Nhĩ thiếu gia ra, lùi lại phía sau mấy bước.
“Làm càn!” Nhóm người Kim Lang ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-do-thi/3079784/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.