Cố Linh Kiệt vội vàng quay người lại, một ông lão đầu tóc bạc trắng đã đứng ở vị trí của ông ta. Đó chính là Từ Ngọc Cường lão nhân, thời điểm mấu chốt, Từ Ngọc Cường lão nhân đã đẩy Cố Linh Kiệt ra khỏi phạm vi công kích của cự thú, nhưng bản thân mình lại vì thế mà hướng về phía cái đuôi của cự thú càng gần hơn.
Chỉ còn một giây nữa là cái đuôi khổng lồ sẽ đập lên người Từ Ngọc Cường lão nhân, đến lúc này, Từ Ngọc Cường lão nhân đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, trong lòng chỉ có sự căm phẫn tột độ.
“Đồ súc sinh đáng chết!” Ánh mắt Từ Ngọc Cường lão nhân tràn đầy sát khí, sau đó thân thể lập tức tự mình nổ tung! Tiếc là uy lực tự bạo của Từ Ngọc Cường lão nhân lại không hề gây thương tổn đến cự thú Thương Long, chỉ khiến tốc độ của nó giảm đi một chút.
Sau Đường Chính Lâm, vị tổ phó thứ hai của Long Tổ- Từ Ngọc Cường lão nhân cũng chết!
“Không!” Hoàng Thừa Quốc ở bên cạnh, nhìn Từ Ngọc Cường lão nhân tự bạo thành sương máu thì rơi nước mắt.
Hoàng Thừa Quốc, Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân từ trẻ đã bắt đầu ở bên nhau, tới giờ cũng đã mấy mươi năm rồi. Lúc trước Đường Chính Lâm đã chết, bây giờ lại đến Từ Ngọc Cường lão nhân, chỉ còn lại một mình Hoàng Thừa Quốc.
Cố Linh Kiệt cũng rơm rớm nước mắt, Từ Ngọc Cường lão nhân vì ông ta mà chết. Ông ta là đồ đệ của Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-do-thi/2646631/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.