“Hai vị muốn chứng cứ đúng không? Đơn giản thôi” Tân Tử Mặc cười đáp: "Mấy thông tin này đều là quân thượng đưa cho ta đấy, lát nữa ta sẽ đi tìm quân thượng để lấy. Có điều nếu lấy ra chứng cứ thật, hai vị chỉ có một con đường chết”
“Quân thượng ư?”
Cả hai cùng đồng thanh thốt lên, ánh mắt sợ hãi.
“Băng không thì hai vị cho rằng ta lấy được thứ này từ đâu?” Tân Tử Mặc dứt khoát kéo Cố Tinh Thần vào để tạo áp lực cực lớn cho bọn họ.
“Hóa ra là quân thượng”
Bấy giờ hai người mới hiểu rõ tại sao thái độ của quân thượng lại lạnh nhạt đến thế. Hóa ra ngay từ đầu từng hành động cử chỉ của hai người đều không thể thoát khỏi ánh mắt của quân thượng,
Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, quân thượng định xuống tay thanh trừng à?
Nội các là đao kiếm của quân thượng đang treo trên đầu văn võ bá quan.
“Hai vị đã nghĩ xong chưa?”
Tần Tử Mặc đã uống hết bình rượu, nhưng Tôn gia chủ và Dư gia chủ vẫn còn ngơ ngác ngồi mềm oặt trên ghế.
Một lúc lâu sau, Dư gia chủ mới yếu ớt lên tiếng hỏi: “Tân đại nhân, Dư gia ta có thể nghe lệnh làm việc, nhưng liệu rằng sau này có qua cầu rút ván hay không?"
Mặc dù biết rõ bây giờ bảo đảm hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế, nhưng Dư gia chủ vẫn hy vọng có thể nhận được câu trả lời khiến mình yên lòng.
“Đợi sau khi triều đình nước Nam Huyền thay máu xong, chắc chẩn hai vị cũng phải thoái vị nhường hiền tài. Có điều ta có thể bảo đảm cho hai vị và người nhà được bình yên vô sự.”
Tân Tử Mặc đã sớm bàn bạc vấn đề này với Cố Tinh Thần rồi.
Dư gia chủ đần nhắm mắt lại, kết cục này không được như ý nhưng cũng là vạn hạnh trong bất hạnh. Có thể bảo đảm cả nhà bình an đã tốt lầm rồi.
“Sau này vẫn mong Tần đại nhân chăm sóc nhiều hơn, có chuyện gì cứ việc căn dặn."
Cuối cùng Dư gia chủ không dám cá cược nên đã thỏa hiệp.
Cuối cùng phòng tuyến trong lòng Tôn gia chủ cũng vỡ vụn: “Tôn mỗ chờ Tân đại nhân sai khiến”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hai vị đại nhân đã lựa chọn rất chính xác.”
Tân Tử Mặc chỉ vào cao lương mỹ vị trên bàn: “Hai vị đại nhân không ăn chút gì à?”
“Không cần đâu, Tôn mỗ không có khẩu vị gì cả” Tôn gia chủ nghiến chặt răng, cam chịu số phận.
“Bây giờ ta có thể dẫn nhĩ tử về rồi chứ?
Dư gia chủ cũng không ăn nổi bất kỳ thứ gì mà chỉ muốn mau chóng rời khỏi Nội các.
“Tất nhiên là được rồi, hai vị xin cứ tự nhiên”
Nếu đã giải quyết xong mọi chuyện, Tân Tử Mặc cũng không cần thiết phải giữ lại hai người nữa.
Hai người bước ra khỏi Nội các với vẻ mặt u ám, còn tiện thể kéo nhi tử của mình rời đi.
Nghe nói tối hôm đó, từng tiếng hét thảm thiết tan nát cõi lòng truyền ra từ Tôn gia và Dư gia.
Nếu nắm được Tôn gia và Dư gia, Nội các mới không được xem là tứ cố vô thân ở trên triều đình, sau này làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.
Hội bộ thượng thư và Binh bộ thị lang đều là nhân vật thực quyền, quyền cao chức trọng.
Có sự phối hợp của bọn họ, Nội các sẽ nhanh chóng duỗi tay đến mọi ngóc ngách trong triều. Đến lúc đó sẽ nhổ tận gốc lũ sâu mọt kia, như vậy triều đình mới có thể yên ổn.
Hôm nay lại kiếm được mười vạn lượng bạc, nhà kho của Nội các dần được lấp đầy khiến Tăn Tử Mặc rất vui mừng.
“Đại nhân, Đại lý tự xảy ra chuyện rồi” Tiết Nin vô cùng lo lắng xông vào hậu viện Nội các.
Kể từ khi Đại lý tự khanh bị cách chức, Đại lý tự đã được Nội các quản lý.
Cho đến bây giờ, Tân Tử Mặc vẫn chưa tìm được ứng cử viên thích hợp để tiếp quản Đại lý tự, nên kéo dài mãi đến nay.
“Xảy ra chuyện gì vậy?" Tân Tử Mặc chẳng hề say hồi.
“Một tên trọng phạm vốn bị bắt giữ ở khu Giang Bắc, ngày mai phải áp giải đến Đại lý tự để giam giữ" thẩm vấn, ai dè lại bị người khác cướp đi ở ngoài cổng thành”
Chuyện này thật sự quá mất mặt, nên Tiết Ninh không dám ngẩng đầu lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]