"Thuộc hạ sẽ không để khiến đại nhân khó xử.” Tiết Ninh vung một cước đá văng cánh cửa lớn, hẳn ta tự biết mình hấp tấp ngu xuẩn, không hề oán hận nứa câu.
Nói xong, Tiết Ninh định tự tay chặt đứt một chân của mình để đảm bảo an toàn cho các huynh đệ.
Trong mắt Tiết Ninh, đại nhân nhà mình tuy rất mạnh nhưng không thế chống lại đông đảo cao thủ của Cẩm Tú Lâu, hơn nữa các vị huynh đệ đều bị thương, trở thành gánh nặng cho đại nhân, nên không còn cách nào khác.
"Ngốc nghếch, ta có bảo ngươi tự hại mình không?"
Tần Tử Mặc phẩy nhẹ tay áo, khiến thanh trường đao trong tay Tiết Ninh bị chấn đứt.
Cao thủ Cẩm Tú Lâu kinh hãi, nghĩ thầm: "Dùng khí lực chấn đứt trường đao bằng thép tinh xảo, ít nhất cũng phải là tu vi Địa Linh cảnh hậu kỳ”
"Rắc rối do thuộc hạ gây ra, thuộc hạ xin tự gánh lấy, không thể làm hại các vị huynh đệ” "Tiết Ninh nhìn các huynh đệ bị thương nặng, cảm thấy vô cùng áy náy.
"Được rồi, một gã đàn ông to con mà cứ lải nhải."
Tần Tử Mặc không chịu nổi đáng vẻ muốn sống muốn chết của Tiết Ninh, đứng dậy nói: "Lúc trước ta đã nói, trời sập có ta gánh vác, các ngươi làm việc không cần sợ sệt.
Chỉ cần ta chưa ngã xuống, thì chưa đến lượt các ngươi phải mất đi tôn nghiêm, tham sống sợ chết
"Đại nhân..." Tiết Ninh và mọi người run rẩy đôi môi, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích và sùng bái.
Được đi theo đại nhân là phước báu tích lũy nhiều đời của họ.
Trên đời này, có chủ nhân nhà ai lại tốt với thuộc. hạ như vậy chứ?
Vở kịch này, đã đến lúc kết thúc rồi.
Đêm đã khuya, cần phải nhanh chóng về nghỉ ngơi, không thế lãng phí thời gian.
"Được rồi, ta lười cãi nhau với ngươi nữa, giao công tử Dư gia và Tôn gia ra đây." Tân Tử Mặc khoanh tay đứng đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mục Ngôn Hoan.
"Tân Uyên, ngươi thật cho răng Cẩm Tú Lâu ta sợ ngươi sao?
Ta nói lần cuối, chặt chân tên kia đi, các ngươi có thể bình an vô sự rời đi.
Nếu không, đừng trách Cẩm Tú Lâu ta không khách khí.”
Mục Ngôn Hoan cho rằng mình đã nhượng bộ nhiều lần, đã cho Tăn Tử Mặc đủ mặt mũi rồi.
Nhưng Tân Tử Mặc không những không biết điều, ngược lại còn liên tục làm mất mặt Cẩm Tú Lâu.
"Chặt chân hắn?”
Tân Tử Mặc mặc một chiếc áo dài trắng, từ từ bước tới, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo: "Hay là chặt chân ta đi?"
"Thử xem?"
Liên quan đến danh dự của Cẩm Tú Lâu, Mục Ngôn Hoan không thể nhượng bộ thêm nữa.
Nếu tiếp tục nhượng bộ, danh tiếng mà Cẩm Tú Lâu gây dựng trong nhiều năm qua sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, trở thành trò cười của Nam Huyền Quốc.
Thậm chí, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nhiều lợi ích khác.
Vì vậy, Mục Ngôn Hoan quyết tâm nói một chữ: "Bắt!"
Miễn là không làm tổn thương tính mạng Tân Tử Mặc, chắc Quân hoàng cũng không có lý do gì để ra tay với Cẩm Tú Lâu.
Hôm nay, Cẩm Tú Lâu nhất định phải bảo vệ được danh tiếng của mình.
Nhận được mệnh lệnh, cao thủ Cẩm Tú Lâu lập tức lao về phía Tần Tử Mặc.
Tân Tử Mặc bước đi rồi vung tay lên, nhìn không chớp mắt, bước chân vững chãi như Thái Sơn.
Bộp! Bộp! Những cao thủ ấy như những cục đất sét, chỉ một cái tát của Tân Tử Mặc đã khiến họ bay ra xa, miệng phun ra máu.
"A.." Nhiều cô nương của Cẩm Tú Lâu hoảng sợ, che đôi môi đỏ mọng, phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Một số cô nương và khách hàng khác thì đứng nhìn cảnh tượng trước mắt như tượng gỗ, hoàn toàn sững sờ.
Văn luôn nghe nói Các chủ Nội Các tàn bạo vô song, võ công tuyệt đỉnh.
Hôm nay nhìn thấy, bản thân hắn còn đáng sợ hơn những gì đã được đồn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]