Chương trước
Chương sau
Lý Nam với khuôn mặt cay đẳng, hắn ta bận rộn làm việc cả buổi, nhưng cuối cùng lại thành ra hẳn ta đang may váy cưới cho Dương Băng.

Tuy nhiên, tất cả những người ở Nội các đều làm. việc vì đại nhân, nếu bị thua thiệt một chút thì hẳn ta cũng chẳng thể làm gì.

"Những người còn lại đều đưa về Bạch Hổ đường”

Tần Tử Mặc dặn dò: "Phía dưới đặt ra quy tắc như thế nào, ngươi tự mình cân nhắc đi, đừng để cho ta phải thất vọng”

“Đại nhân yên tâm, chắc chắn thuộc hạ sẽ không để cho đại nhân phải thất vọng”

Lý Nam chấp tay nói.

"Điều đi xuống đi!"

Tân Tử Mặc phất phất tay ra hiệu.

Màn đêm dăn dần buông xuống, Tân Tử Mặc cầm hai phiếu nợ trong tay, như thể có điều phải trầm tư suy nghĩ.

Tiết Ninh vội vàng xông vào đại sảnh, khom người nói: "Đại nhân, đã tìm thấy tung tích của những kẻ kia, lúc này chúng đang mua vui ở Cẩm Tú Lâu."
Trước đó, Tiết Ninh cứ do dự lưỡng lự, suýt chút nữa đã bỏ lỡ cơ hội, bị Tân Tử Mặc giáng chức xuống làm một thị vệ bình thường.

Nếu không phải vì chuyện này thì bây giờ Đường chủ của Bạch Hổ đường sẽ không phải là Lý Nam mà là Tiết Ninh rồi.

Tuy nhiên, Tân Tử Mặc đã cho Tiết Ninh một cơ hội khác, hẳn cho Tiết Ninh đi tìm tung tích của đám công tử thế gia.

Tiết Ninh rất cảm thấy rất xúc động trước sự việc này, hắn ta chỉ hận bản thân vì đôi khi đã băn khoăn

quá nhiều, lúc nào hẳn ta cũng thầm hối hận

Hai ngày trước, hẳn ta đã được Tân Tử Mặc gọi vào, Tiết Ninh thề rằng chắc chắn hắn ta sẽ tuân theo mệnh lệnh của Tần Tử Mặc vô điều kiện.

Ngay cả đó là cái chết thì hắn ta cũng không ngần ngại bước vào.

"Không hổ danh là đệ tử thế gia, đều là khách quen của Cẩm Tú Lâu, thực sự rất có tiền! Thế nhưng mà, có nhiều tiền như vậy mà lại không chịu trả tiền cho Nội các, thực sự làm cho ta rất khó xử."
Trong tay Tần Tử Mặc cầm hai phiếu nợ rồi ném về phía Tiết Ninh: "Ngươi nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì?

Tiết Ninh nghiến răng nói: "Hoặc là trả tiền, hoặc là đền mạng"

Tiết Ninh biết rất rõ, đây chính là cơ hội cuối cùng của hẳn ta trong cuộc đời này, nếu không nằm bắt cho tốt, cả đời này, hẳn ta khó mà có thể trở mình.

Vì vậy, thay vì sống trong sợ hãi, chỉ bằng hắn ta cứ treo đầu vào thắt lưng và cố gắng hết sức.

"Đêm nay, ngươi có thể điều động người của Bạch Hổ đường, hoặc là mang tiền về, hoặc là đưa người về."

Tân Tử Mặc ném cho Tiết Ninh một tấm lệnh bài: "Ngươi có dám không?"

"Mệnh lệnh của đại nhân, cho dù thuộc hạ có chết. muôn lần cũng không từ chối.”

Hai tay Tiết Ninh nắm chặt lệnh bài, trong mắt tỏa ra hung quang.

"Đi đi!"

Tần Tử Mặc nhìn thấy trong đôi mắt của Tiết Ninh không hề có bất cứ sự sợ hãi nào, hắn tin tưởng Tiết Ninh sẽ không phạm phải sai lầm như trước.
Tính thêm cả những người được chiêu mộ trong hôm nay, Bạch Hổ đường có tổng cộng bốn mươi tám người, tất cả đầu đồng nhất mặc trường bào cá chép đen, bên hông vác theo một thanh đao dài, uy phong lãm liệt.

Bốn mươi tám con chiến mã, mục tiêu tiến đến là Cẩm Tú Lâu.

Mặc dù có ba mươi người vừa mới gia nhập, nhưng họ đều là những người không có chỗ nương tựa, họ đều sẵn sàng liều mạng vì một tương lai tốt đẹp hơn, không hề nao núng.

Cẩm Tú Lâu đã đứng sừng sững ở nước Nam Huyền nhiều năm, chưa từng có ai dám gây chuyện tại Cẩm Tú Lâu, vô số người thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đêm nay, đã được định sẵn là không quá bình yên.

Gió lạnh thổi vào trên người Tân Tử Mặc.

"Ngươi lại để cho đám tiểu tử kia đến Cẩm Tú Lâu bắt người, đây chẳng phải là muốn đưa họ vào chỗ chết sao?”

Dương Băng đi tới từ trắc điện, ông ta nhìn về phía Cẩm Tú Lâu và nói thắng.

"Không trải qua sinh tử thì làm sao được tính là người của Nội các chứ?"

Vừa mới có một nhóm người mới gia nhập, đương nhiên là Tân Tử Mặc phải thử nghiệm thật kỹ một phen thì mới có thể xác định được lòng trung thành của những người này.

Trong đêm lạnh, Tân Tử Mặc phủ áo khoác lông chồn trắng như tuyết, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Muốn ta đi cùng không?”

Dương Băng lo lắng rằng một mình Tân Tử Mặc sẽ khó đối phó.

"Không cần, ngươi hãy cứ bận rộn với chuyện riêng của mình đi! Miễn là Chu Tước đường hoạt động ổn định, Nội các mới không cần phải lo lắng nữa."

Tần Tử Mặc từ chối ý tốt của Dương Băng, một mình bước ra khỏi phủ nha Nội các.

Đương nhiên, Tân Tử Mặc cũng sẽ không thực sự muốn thuộc hạ của mình đi tìm cái chết, hẳn làm vậy. cũng chỉ là để huấn luyện họ mà thôi, hơn nữa hẳn còn muốn thăm dò độ sâu của Cẩm Tú Lâu.

Cảnh đêm ở kinh thành đẹp không sao tả xiết.

Cẩm Tú Lâu, ca hát và nhảy múa, hương thơm nồng đậm của rượu tràn ngập mọi ngóc ngách, làm cho người ta say mê.

Đùng!

Với một tiếng vang thật lớn, Tiết Ninh dẫn theo người của Bạch Hổ đường, đạp một cước vào cổng chính đang đóng chắt của Cẩm Tú Lâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.