Chương trước
Chương sau
Chỉ dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, đã cho thấy ông lão là một người không tầm thường.

“Ta cũng biết ông”

Lai lịch của ông lão cũng không đơn giản, phóng tầm mắt toàn bộ nước Nam Huyền, sợ là chỉ có một mình Tân Tử Mặc biết.

Tình cờ vào chín năm trước, Tân Tử Mặc đi ngang qua quán rượu nhỏ này đã nhìn thấy ông lão đang dạy dỗ một đám lưu manh thì kết luận thực lực của ông lão cũng rất phi phàm.

Sau đó Tân Tử Mặc tiếp xúc với ông lão vài lần và xác nhận được thân phận của ông lão.

“Ta chỉ là một người nghiện rượu, có gì để biết chứ?"

Tay ông lão cầm chén rượu khẽ run lên, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu ngon trong chén.

"Yến quốc đã mất hai mươi năm, ông chán chường hai mươi năm, đại tướng của Yến quốc năm đó lại sa đọa đến mức này, chẳng lẽ ông không cảm thấy buồn cười sao?"
Lần này, Tân Tử Mặc không có ý định vòng vo với ông lão mà nói thẳng lai lịch của ông ta.

Chén rượu trong tay ông lão lơ lửng giữa không trung, rượu ngon trong chén tạo nên từng tầng gợn sóng.

Đúng vậy, ông lão chính là đại tướng của Yến quốc, Dương Băng.

Yến quốc đã bị tiêu diệt hai mươi năm trước, cả nước đều bị diệt.

Người có thể trốn thoát không nhiều, mà đại tướng của Yến quốc Dương Băng chính là một trong số đó.

“Người là ai?"

Thân phận ẩn giấu nhiều năm bị vạch trần, ánh mất ông lão trở nên cực kỳ sắc bén.

“Tân Uyên ở Nội các.”

Tân Tử Mặc cười nhẹ: "Hôm nay ta tới đây là muốn mời các hạ gia nhập Nội các”

“Ngươi đi đi!"

Ông lão thắng thừng từ chối.

“Thủ của ông, thù của Yến quốc, ta sẽ giúp ông báo!"

Tân Tử Mặc chậm rãi đứng dậy, nhịp nhàng nói.
Bùm!

Đầu của ông lão giống như nổ tung ngay lập tức và hoàn toàn không còn cảm giác say rượu nữa. Dương Băng đập bàn đứng dậy, hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm vào Tân Tử Mặc, đồng tử hiện ra tơ máu.

"Ngươi thay ta báo thù, ngươi dựa vào cái gì?"

Hai mươi năm nay, Dương Băng ngày nào cũng nghiện rượu và dùng rượu để làm tê liệt bản thân.

Chỉ có như vậy, ông ta mới không nhớ tới hình ảnh đất nước tan nát đẫm máu.

Có thể có người sẽ nói, Dương Băng thân là một đại nam nhân, đại tướng hoàng triều, vì sao không đi báo thù.

Sao Dương Băng không muốn báo thù chứ?

Nhưng mà Dương Băng không có năng lực này, cả đời này ông ta đều không có năng lực báo thù.

Bởi vì kẻ diệt Yến quốc chính là hoàng triều hạng nhất, một quái vật khổng lồ chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
“Ta đánh cược tôn nghiêm và vinh dự cả đời, nếu sau này không có cách nào giúp ông báo thù, đến lúc đó tùy ý ông xử lí”

Tân Tử Mặc khí tụ đan điền, trầm giọng nói.

Dương Băng im lặng, cơn say tiêu tan, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tân Tử Mặc.

Một lúc lâu sau, Dương Băng khàn khàn hỏi: "Trong vòng mười năm nếu không hoàn thành lời hứa, ta sẽ tự tay lấy mạng ngươi”

“Được”

Tân Tử Mặc gật đầu nói.

Sau khi cả hai nhìn nhau một lúc rồi không hẹn mà cùng ngồi xuống.

Hai người uống từng ngụm không nói nhiều mà giao tiếp bằng ánh mắt.

Có mật thám vẫn đang âm thầm đi theo Tân Tử Mặc, khi phát hiện Tân Tử Mặc đi tới một quán rượu nhỏ, tuy rằng nghỉ hoặc, nhưng vẫn lập tức báo cáo việc này lên.

Tân Tử Mặc đương nhiên biết có người đang âm thầm bám đuôi nhưng mà hẳn cũng không để ý tới.

“Đường đường là người đứng đầu Nội các, chạy đến một tiểu tửu lâu hẻo lánh làm gì?”

Các đại thế gia hoàn toàn không hiểu cách làm của Tăn Tử Mặc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.