Có thể là vì có Hà Thế Nho là hội phó hội sinh viên ở đây, cho nên Lăng Sóc hoàn thành thủ tục cho mình và Cốc Vũ rất nhanh, tiện thể đăng kí ở ngoại trú, sau đó Hà Thế Nho còn bảo lưu lại số giường trong kí túc xá cho hai người, mặc dù cái giường này có thể trong bốn năm tiếp theo cũng chẳng cần dùng tới.
Thật ra việc này căn bản là không cần hai người phải đến tận nơi, chỉ cần gọi điện thoại cho hiệu trưởng là được rồi, nhưng mà Cốc Vũ càng lúc càng có tính tình của người mang thai, nhất định phải tự mình đến trường, cảm thụ bầu không khí kích động cùng phấn khích của tân sinh viên.
Sau khi hoàn thành hết thủ tục nhập học, Hà Thế Nho đưa Lăng Sóc cùng Cốc Vũ đi thăm quan trường học một chút, chỉ cho hai người biết đâu là kí túc xá sinh viên, khu nhà của giảng viên, giảng đường, phòng thí nghiệm, thư viện, căn tin, nhà thi đấu, khu nghỉ ngơi,… Trong lúc đó, Hà Thế Nho rất tận tình, đi đến khu nào cũng sẽ tìm một chỗ sạch sẽ yên tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
May mà bây giờ trong trường không có nhiều sinh viên cho lắm, nếu không nhìn thấy nguyên một nhóm người như vậy, thật sự có suy nghĩ muốn đứng sang một bên, có cảm giác muốn đi thật xa.
Điều này làm cho Cốc Vũ đối với vị đàn anh trong trường này rất có cảm tình, cậu nói không nhiều, nhưng cũng sẽ thỉnh thoảng mềm mại hỏi Hà Thế Nho vài câu.
Chỉ bất quá, ý đồ của Hà Thế Nho không có chiếm được nửa điểm tốt lành từ Lăng Sóc, ngược lại còn bị Lăng Sóc cho rằng gã có ý đồ xấu xa. Tất nhiên, Lăng Sóc không biết được vì sao Hà Thế Nho lại coi trọng Cốc Vũ, nhưng mà có đôi khi ánh mắt của Hà Thế Nho nhìn về Cốc Vũ làm cho Lăng Sóc có cảm giác nguy cơ đến kì lạ; Lăng Sóc thế nhưng lại không ngờ tới, đôi khi ánh mắt của Hà Thế Nho nhìn về anh cũng giống như nhìn Cốc Vũ, mang theo một loại cảm giác hưng phấn muốn đánh cướp.
Thật sự là cũng phải bội phục Hà Thế Nho một chút, dám cùng một lúc hướng tầm ngắm đến cả Lăng Sóc cùng Cốc Vũ.
Cái này thật ra là khi lần đầu tiên Hà Thế Nho nhìn thấy Lăng Sóc cùng Cốc Vũ ở nhà hàng xoay của khách sạn Thịnh Thế thì đã có hứng thú, chỉ là nghĩ không có gặp lại thì cũng chẳng giải quyết được cái gì.
Bây giờ lại gặp lại trong cùng một ngôi trường, hứng thú bị chôn sâu một lần nữa bị đào ra. Cho nên, Hà Thế Nho mới có thể ân cần hướng dẫn Lăng Sóc cùng Cốc Vũ đi dạo trong trường.
—
Đã sắp đến trưa, Hà Thế Nho cũng biết cho dù mình có mời Lăng Sóc cùng Cốc Vũ đi ăn trưa thì hai người kia cũng không đồng ý, dù sao những địa điểm chính trong trường cũng đã đi dạo qua gần hết, Hà Thế Nho nói vài câu khách sáo về đợt tập quân sự đầu học kì cùng những chuyện tình cần chú ý này nọ, sau đó liền rời đi rất dứt khoát, không hề còn một chút nhiệt tình như lúc đầu, quả thật là như hai người khác nhau hoàn toàn.
Sau đó, mấy người Cốc Vũ quay về.
Về đến nhà, Cốc Vũ mặc dù chỉ là một người được bảo vệ ngồi ở xa xa nhìn lại, nhưng cảm giác kích động cùng hưng phấn thì không hề thua kém những tân sinh viên khác, sau khi ăn cơm xong ngồi ở ghế salon nghỉ ngơi kể cho Lăng Tập Trạo cùng bác Lâu những chuyện nhìn thấy ở trong trường, vui vẻ đến Lăng Tập Trạo cùng bác Lâu đều nghĩ trong lòng may mà để cho Cốc Vũ đi học. Cốc Vũ vui vẻ đến hai mắt sáng rực nhìn đáng yêu biết chừng nào đây!
—
Tân sinh viên có ba ngày để ghi danh, sau đó qua vài ngày, những sinh viên mới này sẽ hoàn toàn được đắm chìm trong học kì đầu tiên với biết bao kích động, dưới ánh mặt trời rát bỏng thì đợt tập quân sự cũng đã bắt đầu, đợi tập quân sự kéo dài trong nửa tháng.
Sẽ chết người đó! Đây là tiếng lòng đầy đau khổ của hơn 9/10 tân sinh viên.
Cốc Vũ nghĩ nghĩ, nếu như không phải lúc này đang có thai, cậu vốn rất sợ hãi cái gọi là tập quân sự kia quả thật không biết phải trải qua nửa tháng quân sự này như thế nào.
Cốc Vũ không biết, học sinh tàn tật như cậu thì ở trường sẽ cho miễn học quân sự; nhưng những trường đại học bình thường lại không tuyển những học sinh bị tật, dù là thành tích của học sinh này có cao đến mức nào, tất nhiên là cũng có ngoại lệ, ví như ở trường muốn PR, hoặc là người học sinh kia được TV hay báo chí đưa tin.
Cốc Vũ trước khi ở cùng với Lăng Sóc, đối với chuyện thi đại học không mang theo quá nhiều hi vọng, cũng không dám nghĩ đến, cho nên không biết chuyện chân trái có tật của mình sẽ khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh có đủ điểm cũng chẳng vào được đại học.
Bất quá, Cốc Vũ bây giờ đã là dâu con của nhà họ Lăng, cho dù cậu không nhúc nhích được, chỉ cần muốn học đại học, cũng chỉ cần một câu nói là cậu có thể vào đại học, những trường đại học này còn giống y như là củ cải cà rốt bày ra tùy cậu chọn lựa.
Cốc Vũ sợ tập quân sự, đó là bởi vì chuyện khi mới vào trung học, đợt tập quân sự đó chỉ có một tuần, lúc ấy cậu không biết được xin nghỉ, cũng chẳng ai nói cho cậu biết cậu không cần tập quân sự, ngay cả giáo viên cũng không nói.
Lần tập quân sự đó, gần như trở thành cơn ác mộng của Cốc Vũ —
—
Cậu bị “Huấn luyện viên” ngược đãi, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị ngược đãi nặng nề.
Huấn luyện viên quân sự cố ý bắt Cốc Vũ từ trong đội hình ra làm mẫu, Cốc Vũ không thực hiện được động tác tiêu chuẩn cũng không hề la mắng Cốc Vũ, còn lại dùng lời tốt đẹp bảo Cốc Vũ sau buổi tập huấn ở lại để gã giúp cậu phụ đạo, nhưng bởi vì Cốc Vũ không có làm đúng, cho nên phạt cậu một mình quét dọn sân thể dục, làm như mình là một huấn luyện viên tốt luôn thưởng phạt phân minh.
Cốc Vũ bị lưu lại căn bản không thể tiếp thu được hướng dẫn của huấn luyện viên, phạt cậu phải một mình quét dọn sân thể dục cũng là vì không hề có những người khác xuất hiện.
Huấn luyện viên khoanh hai tay đứng bên cạnh giám thị Cốc Vũ, chỉ cần ở chỗ nào làm cho gã không hài lòng, gã sẽ kéo Cốc Vũ ra sau gốc cây hoặc một góc nào đó không có ai nhìn thấy, cầm cái roi mây quất vào dưới nách và bắp đùi Cốc Vũ, bởi vì những nơi này có bị thương người khác chẳng thể nhìn thấy mà lại là những chỗ bị đau nhất.
Cốc Vũ ngày đầu tiên bị giữ lại còn tưởng rằng huấn luyện viên sẽ tốt bụng hướng dẫn lại động tác giúp cậu, làm sao lại ngờ đến huấn luyện viên là một kẻ mặt người dạ thú, cậu cố gắng kêu cứu, nhưng lại bị gã huấn luyện viên kia bịt miệng, hung tàn quất ba roi, lại còn uy hiếp Cốc Vũ, nếu như dám can đảm mách với người khác, gã sẽ khiến cho Cốc Vũ không bao giờ có thể đến trường học nữa.
Mang theo bao hi vọng cùng chờ đợi của mẹ Cốc Vũ vất vả lắm mới vào được trung học, cũng bởi vì người bị tật lại bị nhắm trúng, nếu như lời của huấn luyện viên là thật, vậy thì cậu còn biết phải làm sao? Cho nên, Cốc Vũ không dám kêu cứu.
Trong một tuần tập quân sự ngắn ngủi đã làm cho Cốc Vũ biết một kẻ biến thái khi điên lên thì biến thái kinh khủng đến chừng nào.
Cậu ngày nào cũng bị bắt ở lại quét sân thể dục, không có bất kì ai nghi ngờ huấn luyện viên, cũng không có bất kì người bạn học nào thông cảm ở lại quét dọn cùng với cậu, bởi vì đây cũng toàn là bạn học mới, chẳng quen nhau được bao nhiêu; thậm chí khi Cốc Vũ bị huấn luyện viên gọi bước ra khỏi hàng còn có thể nhốn nháo cười nhạo báng.
Huấn luyện viên bắt Cốc Vũ phải ăn bùn; kéo đầu Cốc Vũ dí xuống dưới vòi nước; ép Cốc Vũ giết mèo hoang, những cái ấy thật ra cũng có thể miễn cưỡng xem như là không sợ, bởi vì khi cậu làm bếp cũng từng phải cắt cổ gà, làm cá, chỉ là ám ảnh về những giọt máu mèo hoang kia thì không thể tả được…
Nếu như Cốc Vũ không làm đúng theo lời của gã, dưới nách hoặc đùi sẽ bị quất roi… Thật sự là giết người không thấy máu, có thể nói là vô cùng âm hiểm cùng tàn độc!
—
Nói như vậy, Cốc Vũ bị đối xử như thế này, đáng lẽ là chỉ có sợ hãi đến cực kì sợ hãi đối với những quân nhân mặc quân phục, nhưng mà Cốc Vũ không có, bởi vì, gã huấn luyện viên trong đợi tập huấn quân sự kia căn bản không phải là quân nhân, mà chỉ là cháu con cậu của một giáo viên trong trường, là một gã trung niên đã từng ngồi tù mấy năm ở một tỉnh nào đó.
Tất nhiên, chuyện gã đó đi tù thì giáo viên trong trường đều không biết. Gã khi nhận tập huấn quân sự cho mấy đứa nhỏ từ trung học cơ sở lên trung học phổ thông cũng chẳng hề mặc quân phục, cũng chẳng hề mặc y phục có màu tương tự, cùng lắm chỉ có một cái mũ cối màu xanh đại diện cho thân phận huấn luyện viên của gã. Bởi vì có sự hậu thuẫn của giáo viên, cho nên chẳng ai dám đụng tới gã, học sinh cũng không biết gã là đồ giả phế phẩm.
Về phần gã đối đãi với Cốc Vũ như vậy, chẳng ai biết hận thù đó ở đâu ra.
Cốc Vũ đáng thương hoàn toàn không nghĩ ra, cậu bị huấn luyện viên ngược đãi, vốn là bởi vì rất lâu sau này mới biết được là tai vạ của cha chạy qua.
Bất quá bây giờ Cốc Vũ không biết, một tuần quân sự hãi hùng kia của mình là bởi vì cha mà có. Hoặc là sau này Cốc Vũ cũng không biết
Nếu như không phải mấy năm sau khi cùng cha thăm mộ mẹ gặp lại gã huấn luyện viên kia, thì Cốc Vũ cũng không thể biết được sự thật. Cốc Vũ sẽ đem một tuần ác mộng kia chôn chặt ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, mãi mãi chôn giấu!
—
Cho nên, Cốc Vũ đối với chuyện Lăng Sóc phải đến trường tập quân sự, cậu không hề muốn đi theo ngồi một bên xem dù chỉ một chút, nhưng cậu lại lo lắng sợ hãi Lăng Sóc sẽ gặp trúng huấn luyện viên biến thái như cậu đã từng gặp.
Bởi vì lo lắng như vậy, Cốc Vũ vẫn quyết định đi theo Lăng Sóc trong đợt quân sự.
Lăng Sóc nhìn thấy Cốc Vũ không muốn ra ngoài, nhưng buổi sáng khi anh đi, Cốc Vũ nắm lấy vạt áo anh nói muốn theo đến trường, Lăng Sóc đối với hành động quấn quít của Cốc Vũ rất thích, cảm giác được Cốc Vũ hơi bĩu môi phụng phịu không lên tiếng thì ghẹo rất vui, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Em đi theo làm cái gì? Ngắm người sao? Ở ngoài nóng lắm, ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, xế chiều anh về rồi.”
“Em muốn đi.” Cốc Vũ cúi đầu nhìn gấu áo Lăng Sóc bị mình cầm giữa hai tay, nói thế nào cũng chỉ trả lời một câu này, vẻ mặt cố chấp làm cho mấy người Lăng Tập Trạo xem náo nhiệt cũng không biết giúp Lăng Sóc khuyên người như thế nào.
Lăng Tập Trạo đi từ sau đến trước mặt Cốc Vũ đang không chịu cho Lăng Sóc ra xe, buồn cười nhìn Cốc Vũ giống y chang đứa trẻ, nói với Lăng Sóc: “Tiểu Sóc, Tiểu Vũ muốn thì con cho vợ con theo đi, cho thêm vài người bảo vệ vợ con là được, để vợ con ở nhà một mình cũng buồn lắm.”
Cốc Vũ thấy có cơ hội xoay chuyển, ngẩng đầu nhìn Lăng Tập Trạo cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông nội.”
Lăng Tập Trạo vuốt vuốt đầu Cốc Vũ, nói: “Phải chú ý an toàn, nếu mệt thì nói với Tiểu Sóc một tiếng, con có thể về nhà trước.”
“Dạ.”
Bác Lâu khi Lăng Tập Trạo nói chuyện với Cốc Vũ cùng Lăng Sóc liền tập trung tám vệ sĩ lại, còn đưa cho một trong số tám người hộp đồ ăn đem vào trong xe, dặn dò mọi người đây là đồ ăn vặt cùng thức uống làm riêng cho Cốc Vũ.
Lăng Tu Duyệt (bác Hai của Lăng Sóc) cũng đi xuống bậc tam cấp, vỗ vỗ vai Lăng Sóc, nói: “Tiểu Sóc, năm nay huấn luyện viên phụ trách quân sự ở đại học A đều là người của bác, nếu Tiểu Vũ gọi con, con lúc nào cũng có thể xin phép ra khỏi hàng, mấy người kia sẽ không nói gì đâu, bác đã dặn mọi người ở đó trước rồi.”
Cốc Vũ vốn phản ứng chậm nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn Lăng Tu Duyệt, trong lòng nghĩ, bác Hai sao lại không nói sớm huấn luyện viên lần này là người của bác chứ, làm hại cậu lo lắng Lăng Sóc bị bắt nạt, chỉ là bây giờ không đi thì cũng mắc cỡ lắm, huống chi đi theo xem Lăng Sóc cùng những bạn khác tập quân sự cũng rất được, ai bảo cậu ở nhà ngoại trừ ăn ngủ và đọc sách cùng dạo này thích vẽ phác họa thì những thứ khác như xem TV, online hay vào bếp đều bị nghiêm cấm.
—
Sau đó, Cốc Vũ mang theo một cái bút chì cùng một tập vẽ phác họa cùng Lăng Sóc đến trường xem Lăng Sóc tập quân sự, đợi đến khi gần như toàn bộ ánh mắt của huấn luyện viên cùng tân sinh viên đang mặc những bộ quân phục không phù hợp với kích cỡ thì Cốc Vũ mới nhớ ra, bản thân mình có bao nhiêu không quen bị người khác chú ý, nhưng mà cậu hết lần này đến lần khác nghĩ không muốn người khác chú ý cũng rất khó.
Cốc Vũ ngồi trên băng ghế dài trên hành lang, tập vẽ phác thảo kê trên đùi, vẫn còn trắng bóc, chưa có bất kì hình vẽ nào, bút chì nằm giữa cuốn tập, cậu nhìn những động tác của bạn học thực hiện theo khẩu lệnh của huấn luyện viên dưới ánh nắng chói chang, có đôi khi có một sinh viên nào đó làm không tốt, huấn luyện viên sẽ nghiêm nghị đi đến đó sửa lại cho đúng. Cốc Vũ thật ra rất hâm mộ mọi người.
Có nhiều lúc, nói Cốc Vũ đang nhìn người, hay nói đúng hơn là Cốc Vũ được nhiều người nhìn thấy.
Rất nhiền tân sinh viên cũng có năng lực, vừa nhìn thấy qua sự xếp đặt xung quanh Cốc Vũ thì đều đem cậu trở thành không phải cậu ấm nhà giàu thì cũng là thiếu gia nhà quyền thế, trong đầu lặng lẽ ghi nhớ cậu thật kĩ. Bởi vì bộ dạng của Cốc Vũ rất dễ nhớ.
Một số trong đó là nữ sinh xuất thân trong thành phố đứng dưới nắng mặt trời cùng những yêu cầu nghiêm khắc phải đứng nghiêm của huấn luyện viên, nắng gắt không chỉ khiến cho trên mặt đổ mồ hôi mà còn muốn chảy mỡ. Chưa được hai tiếng, có tới mười mấy nữ sinh viên bị say nắng, đều được đỡ đến bóng cây hoặc là hành lang để nghỉ ngơi.
Những người bởi vì cơ thể yếu ớt hoặc là vì những nguyên nhân khác chủ động xin vào đội hậu cần liền vội vàng mang nước đến cho những nữ sinh bị say nắng, cầm cái quạt nhỏ quạt mát cho các cô.
Sắc mặt các cô cũng tốt hơn được ít nhiều, có chút tò mò ngồi lại với nhau, sau đó thong thả trò chuyện.
Cốc Vũ ngồi cách cách cô khoảng hai cái cột, bên tai thỉnh thoảng nghe tiếng nói chuyện bên đó vọng tới, nhưng rất nhanh bị tiếng hô chỉnh tề của sinh viên và huấn luyện viên trong sân thể dục vang lên át mất.
“Hey, Cốc Vũ, em nhìn rảnh rỗi hen.”
Một giọng nói truyền cảm có chút quen thuộc mang theo ý cười vang lên sau lưng Cốc Vũ.
Cốc Vũ quay đầu lại, bởi vì nhìn ra ngoài trời lâu, đôi mắt chớp chớp chưa kịp thích ứng với ánh sáng trong hành lang, hơi nheo mắt lại nhìn người đang nói chuyện với cậu, sau đó khóe môi hơi cong lên thành nụ cười khẽ khàng, “Anh Hà, chào anh.”
Hà Thế Nho nhìn mấy người mặc đồ đen mang theo khí chất giống như những huấn luyện viên đứng ngoài sân thể dục đang cản trước mặt gã, hỏi Cốc Vũ: “Cốc Vũ, anh có thể ngồi cạnh em không?”
Cốc Vũ lặng đi một chút, hơi xấu hổ đem tập phác họa đặt trên chân để bên cạnh hộp thức ăn, hơi nhích người, nói: “… Dạ, có thể.”
Hà Thế Nho đi đến bên cạnh Cốc Vũ ngồi xuống, buồn cười nhìn bộ dạng mắc cỡ của Cốc Vũ, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Sóc đang đứng dưới ánh mặt trời, đẩy đẩy cặp kính trên mắt, làm ra giọng điệu cảm thán của một sinh viên chăm chỉ: “Cốc Vũ, em cùng Lăng Sóc quan hệ tốt lắm à. Thật sự rất hâm mộ hai người nha.”
Hà Thế Nho làm hội phó hội sinh viên, rất dễ dàng tra được hồ sơ sinh viên của Cốc Vũ, rất đơn giản, điều này làm cho Hà Thế Nho nghĩ sao cũng không nghĩ ra vì sao Lăng Sóc thuộc dạng thiên kiêu chi tử lại xuất chúng tại sao lại đi chung đường với Cốc Vũ. Gã cũng rất dễ dàng nhận ra, mối quan hệ giữa Lăng Sóc và Cốc Vũ là quan hệ giữa hai kẻ yêu nhau.
Gã cũng không rõ, Cốc Vũ có mấy vệ sĩ bên cạnh là ý của Lăng Sóc hay là ý của nhà họ Lăng?
Làm cho hứng thú của gã đối với Cốc Vũ có cao hơn một chút so với Lăng Sóc rồi. Nếu không, gã nghĩ muốn nát cái đầu tự cho là thông minh của mình cũng không rõ, dựa vào tướng mạo thế này cùng cơ thể tàn tật của Cốc Vũ, tại sao lại biết được Lăng Sóc cùng người nhà họ Lăng.
“Dạ.” Cốc Vũ khẽ dạ một tiếng, khuôn mặt liền đỏ ửng trong nháy mắt, mê người nói không nên lời, đôi mắt nhìn qua chỗ khác, không nhìn đến Hà Thế Nho, cảm giác giống như là quan hệ với Lăng Sóc bị gã phát hiện rồi, trong lòng hơi sợ, cùng những cảm giác khác nói không nên lời, giống như là ngọt ngào, Lăng Sóc là người đàn ông ưu tú như vậy nhưng lại là chồng sắp cưới của cậu, nghĩ lại vẫn có cảm giác như đang nằm mơ, còn có cái hôm nào đó được tỏ tình nữa.
Hà Thế Nho bị khuôn mặt ngượng ngùng lộ ra vẻ hạnh phúc ngập tràn của Cốc Vũ đánh thẳng vào tim, vội vàng quay đầu đi, giả bộ ho một tiếng để che giấu sự thất thố của mình.
Cốc Vũ không có chú ý đến sự thất thố của Hà Thế Nho, nghĩ đến cái gì đó, quay người mở hộp thức ăn đang đậy, lấy ra một cái bánh xếp hình trái tim đưa đến trước mặt Hà Thế Nho, hỏi: “Anh Hà, anh có muốn ăn không?”
“Cảm ơn.” Hà Thế Nho không khách sáo cầm lấy một miếng nhét vào trong miệng, lông mi nhướn lên, hỏi: “Oa, ăn ngon quá. Là gì vậy?”
“Là em với bác đầu bếp nghĩ ra đó, bởi vì vốn định nặn thành hình tam giác cho nên em gọi nó là bánh tam giác, trước tiên luộc khoai môn rồi tán nhuyễn, sau đó trộn chung với cá hộp và chà bông, rồi nhồi chung với bột mì và trứng, không được thêm nước, trong lúc nhồi thì có thể cho thêm muối và đường cho vừa miệng; ủ nửa tiếng rồi thích nặn hình gì thì nặn hình đó, có thể chiên hoặc hấp, tùy theo khẩu vị.” Cốc Vũ vui vẻ nói, có cảm giác giống như trẻ con làm được cái gì tốt rồi được người lớn khen.
“Oh, không ngờ Cốc Vũ còn biết nấu ăn nha, anh hôm nay đúng là có lộc ăn rồi.”
Cốc Vũ được khen có chút mắc cỡ, hơi cụp mắt xuống, hơi mím môi cười ngượng ngùng. Hà Thế Nho đưa tay cầm một miếng bánh tam giác ăn thêm, đôi mắt cũng trầm xuống, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, gã thế nhưng lại bị cảm giác hấp dẫn đến hai lần, trong lòng hình như cũng hiểu vì sao Lăng Sóc lại thích Cốc Vũ rồi.
Nụ cười tinh khiết dịu mát như vậy, giống như là nụ hoa mong manh hé mở sau cơn mưa…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]