Diệp Đồng đợi Cốc Vũ gọi điện thoại lại mà không ngừng đi qua đi lại, nghĩđến Cốc Vũđang ở nhà Lăng Sóc, làm cái gì cũng phải chú ý sắc mặt người nhà họ Lăng, liền đau lòng cho Cốc Vũ, rồi lại hận bản thân bất lực.
Mấy người Vương Hiền Binh không biết được rối rắm trong lòng Diệp Đồng, nói: “Đại ca, anh không cần gấp gáp, Cốc Vũ sẽ gọi lại liền mà.”
Diệp Đồng dừng chân lại, nghiêm túc nhìn bốn người đang ngồi ở trên giường, nói: “Các cậu không biết rằng Vũ không phải vô duyên vô cớ biết Lăng Sóc, mà cái tên Lăng Sóc vừa nhìn qua là một kẻ ngạo mạn lại có tiền, các cậu nghĩ, nếu như Vũđến nhà Lăng Sóc ở thì sẽ thế nào sao?”
Nghe Diệp Đồng giải thích, trong đầu mấy người Vương Hiền Binh liền xuất hiện hình ảnh: Lăng Sóc tay cầm li rượu mạnh ngồi chễm chệ trên cái ghế giống ngai vàng của vua, cười vô cùng đắc ý, mà Cốc Vũ thì ăn mặc rách rưới quì dưới chân Lăng Sóc lau nhà, quả thực so với chuyện cổ tích về cô bé lọ lem còn muốn thê thảm hơn.
Quí Hậu Phong lắc đầu, đem hình ảnh kinh khủng trong đầu xua đi, nói không chắc chắn: “Đại ca, không thể nào, Lăng Sóc không giống như loại người bắt nạt kẻ yếu, mặc dù anh ta làm cho chúng ta rất muốn đánh một trận.”
“Nếu như bị bắt nạt, Cốc Vũ hẳn là sẽ nói với bọn em. Cho dù cái tên Lăng Sóc kia có quản chặt đến thế nào, Cốc Vũ cũng sẽ tìm cơ hội nói cho bọn em biết mà.” Điền Thôn nói.
Diệp Đồng trừng mắt liếc mấy người một cái, nói: “Các cậu nghĩ Vũ là loại người nếu bị bắt nạt sẽ đi mách lẻo với người khác sao? Nếu không, khi đó tôi còn chưa có bước vào cửa nhà Vũ thì đã bị mẹ Vũđuổi thẳng cổ. Hơn nữa, lúc cậu ấy làm trong tiệm nhà tôi, cũng hoàn toàn có thể mách cha mẹ tôi. Nhưng Vũ không có làm vậy.”
Bốn người Vương Hiền Binh cúi đầu, cũng đúng, Cốc Vũ không phải là người sẽ đi nói lung tung, lúc thời gian trước kia khi những người ở đây bắt nạt Cốc Vũ cũng không hề ngắn, nếu Cốc Vũ chỉ cần nói với người lớn hoặc giáo viên trong trường, thì cả nhóm cũng chẳng có can đảm thường xuyên bắt nạt Cốc Vũ, nhưng Cốc Vũ cái gì cũng chẳng có nói, đến sau này, thậm chí còn tha thứ cho bọn họ, làm bạn cùng bọn họ. Nếu như mà một người nào trong nhóm bọn họ bị bắt nạt nhiều như vậy, cho dù không bị còn bị nữa, thì cũng sẽ ghi hận cả đời, làm bạn bè sao? Tuyệt đối là không thể!
“Nếu Cốc Vũ bị nhà họ Lăng bắt nạt, bọn mình không có bằng chứng, thì có thể làm gì đây?” Đường Liên nói.
“Tình huống nhà Cốc Vũ bọn em cũng biết đại khái, sau khi mẹ cậu ấy qua đời thì Cốc Vũ chỉ còn lại một mình, chẳng còn ai thân thích. Mặc kệ Lăng Sóc có bắt nạt Cốc Vũ hay không, ít nhất, Cốc Vũ cũng xem như là được nhà họ Lăng nhận nuôi rồi. Hơn nữa ở trong trường thì xem ra cái tên Lăng Sóc kia tuy sống chung với Cốc Vũ nhưng cũng không làm gì quá đáng, còn bị mấy người trong trường chọc là [thái tử Lăng cùng tên đầy tớ xấu xí]. Quí Hậu Phong nói.
Vẫn còn muốn nói lại gì đó, thì điện thoại ở đầu giường đã vang lên.
Diệp Đồng gần như là bay qua chụp lấy điện thoại: “Vũ, Vũ, cậu hỏi được chưa? Cậu…”
Sau đó có thể là do Diệp Đồng nghe thấy tiếng nói ở đầu bên kia, vẻ mặt mừng như điên chậm rãi tan đi, gật đầu “Vâng vâng” đáp lại vài câu, đọc địa chỉ của khách sạn.
Bốn người Vương Hiền Binh tưởng Cốc Vũ sẽ qua gặp, cho nên Diệp Đồng mới có thể cho địa chỉ ở đây, vậy mà Diệp Đồng cúp điện thoại xong lại nói: “Không phải Vũ gọi điện thoại đến, mà là quản gia nhà họ Lăng, ông ấy nói cậu Vũ không tiện dùng điện thoại di động, cho nên ông ấy mới báo lại, còn nói đợi lát nữa sẽ có người đến khách sạn chở bọn mình qua đó.”
“Cậu Vũ? Bọn mình lúc đầu lo lắng cho Cốc Vũ sống trong nhà họ Lăng bị chèn ép hóa ra lại không phải là như vậy à?” Điền Thôn ngạc nhiên.
“Nhà tên Lăng ác ma kia xem ra có tiền quá nhỉ.” Vương Hiền Binh nói, trong đầu nhớ đến lần gặp Cốc Vũ ở núi Nam Bình Sơn hồi tết, tên Lăng ác ma kia cùng với mấy người thanh niên khác đối xử với Cốc Vũ rất tốt, hay là vì cậu ta từng có thành kiến với Lăng Sóc, cũng có khả năng là trong lòng xem người kia như kẻ thù, cho nên mới không thể thích được cái người tên Lăng Sóc này, chung qui vẫn cảm giác được Lăng Sóc vốn để tâm rất nhiều với Cốc Vũ.
Nhưng Diệp Đồng lại nghiêm mặt nói: “Cái này phải gặp được Cốc Vũ thì mới kết luận được!” Ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Người xưng là quản gia Lâu kia bảo sẽ đến ngay, tôi qua phòng bên cạnh báo cậu út tôi một tiếng, chứ không cậu lại không biết tôi đi đâu.”
“Okie, bọn em chờ ở đây hay là xuống sảnh khách sạn chờ vậy?” Điền Thôn hỏi.
“Chờ tôi ở đây đi rồi cùng nhau đi luôn.”
Nói xong, Diệp Đồng cũng ra khỏi phòng đi sang phòng bên cạnh.
Mặc dù lúc này là buổi sáng, nhưng Âu Dương Lạc đang ôm bạn gái mình hôn qua hít lại, bị Diệp Đồng gõ cửa, hưng phấn mới tăng lên một chút lại bị đánh bay.
Sau đó lại nghe thấy Diệp Đồng muốn đi tìm Cốc Vũ, Âu Dương Lạc rất quan tâm đến tương lai của đứa cháu này liền lập tức nói muốn đi cùng, lại còn làm cho bạn gái của mình thiếu chút nữa thì nổi cơn ghen, cũng may là cô biết bạn trai mình rất thương đứa cháu kia, cũng biết cha mẹ Diệp Đồng đã qua đời, mới “miễn cưỡng” đồng ý, tự mình cầm ví đi shopping ở thành phố A.
—
Bác Lâu đưa xe Jeep qua bên này đón người, cho nên chở 6 người cũng không thành vấn đề.
Cho dù có không trải đời đến mức nào, Diệp Đồng cùng nhóm Vương Hiền Binh tuy còn là thiếu niên, đối với quân sự cũng có ít nhiều hứng thú, huống chi còn có Âu Dương Lạc là người đã trưởng thành, mọi người nhìn một chút thì đã nhận thấy chiếc xe đến đón cả nhóm là xe quân dụng dù không cần nhìn đến biển số xe, hơn nữa tài xế còn là quân nhân mặc quân phục chỉnh chu.
Điều này làm cho cả nhóm Diệp Đồng cảm thấy hoài nghi thân phận của Lăng Sóc, xem ra không phải chỉ đơn giản là con cháu nhà có tiền.
Âu Dương Lạc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của tài xế một chút, rồi lại nhìn qua Diệp Đồng cùng bốn cậu thiếu niên một chút, nhỏ giọng dặn dò: “Thật không biết tụi con có bạn kiểu gì, chỉ nhìn thấy chiếc xe này, liền biết không phải là gia đình bình thường, có lẽ quyền cao chức trọng còn cao hơn so với tưởng tượng của chúng ta, đợi lát nữa đi đến đó thì ý tứ chút.”
Diệp Đồng cùng bốn người Vương Hiền Binh lí nhí đồng ý, trong lòng tự nhiên nảy ra loại kích động như sắp nhìn thấy nhân vật lớn.
—
Bất quá, Diệp Đồng khi nhìn thấy Cốc Vũđứng ở cửa chờ mọi người thì quên luôn dặn dò của cậu út, xe vừa mới dừng lại thì chẳng thể chờ được liền nhảy xuống xe vọt tới trước mặt Cốc Vũ.
Cũng biết cố kị người ở xung quanh, cho nên chẳng có chuyện vừa gặp liền hôn, chỉ ôm Cốc Vũ thật chặt, giống như là ôm lấy bảo vật bị mất rồi tìm lại được, muốn dùng sức nhưng lại không dám quá mạnh.
Chỉ có thể nói, tốc độ của Diệp Đồng quá nhanh, lại vượt qua dự đoán của mọi người, cho nên, Cốc Vũ bị Diệp Đồng ôm chặt.
Bác Lâu đứng sau Cốc Vũ vừa giận vừa lo lắng cho Cốc Vũ, chỉ vào Diệp Đồng vội la lên: “Cậu cậu cậu cậu là ai, mau thả cậu Vũ ra, nếu không cậu biết tay đó!”
Diệp Đồng ôm lấy cơ thể mềm mại cũng không có thay đổi gì nhiều so với một năm trước của Cốc Vũ, ra sức hít lấy mùi hương nhà nhạt của thuốc đông y tưởng như chẳng bao giờ biến mất trên người Cốc Vũ, thật sự không thể buông tay được! Bất quá cậu Út của cậu ta vẫn còn ở sau lưng.
“Diệp Đồng, buông cậu ấy ra.” Âu Dương Lạc lớn tiếng khiển trách Diệp Đồng.
Cốc Vũ bị động tác mạnh như gấu này của Diệp Đồng khiến cho cả người lảo đảo, thật đúng là bị ôm đến choáng váng đầu óc, bụng cũng có cảm giác bị động vào, chỉ là bởi vì gặp được Diệp Đồng cùng mấy người Vương Hiền Binh nên rất kích động thành ra bị cậu bỏ qua.
Thật ra cũng không thể trách Cốc Vũ trở nên yếu ớt như vậy, nếu như không biết chuyện có thai thì còn đỡ, sẽ sắp xếp chữa bệnh bao tử.
Nhưng mà khi kiểm tra ra thì hóa ra lại là do có em bé, vấn đề này thì lớn lắm, lấy tạng người của Cốc Vũ thế này mà có thai, nguy hiểm sẽ rất lớn, hơn nữa, Cốc Vũ vẫn còn nằm trong giai đoạn nguy hiểm của thời gian ba tháng đầu tiên, thành ra nôn nghén rất nghiêm trọng, từ sau khi kiểm tra biết có thai tới nay, hầu như ngày nào sau khi ăn xong cũng phải vô nước để bổ sung dinh dưỡng đã bị Cốc Vũ nôn ra hết.
Bây giờ cả nhà họ Lăng, được rồi, thì vài người, còn vài người khác trong nhà họ Lăng vẫn chưa biết, nhưng mà vẫn coi như là nhiều người, đều xem cậu giống như là bảo bối, chỉ sợ Cốc Vũ không cẩn thận bị va đập. Đây cũng là lí do Lăng Tập Trạo không cho phép Cốc Vũ ra ngoài gặp bạn mà bảo mời về nhà; cũng là lí do bác Lâu đứng ở một bên lo lắng Cốc Vũ bị Diệp Đồng đụng vào rồi ôm chặt sẽ khiến cho người bị thương.
Sau khi Diệp Đồng thả Cốc Vũ ra, bác Lâu vội vàng hỏi: “Cậu Vũ, có bị đụng đâu không? Có thoải mái không, bác phải gọi điện thoại cho Vạn Hoa qua đây xem mới yên tâm được.” Vừa nói, liền gọi tài xế A Thành đi gọi điện thoại, còn mình thì cẩn thận dìu Cốc Vũđi vào trong.
Diệp Đồng cùng những người còn lại thấy vậy đều trợn trắng mắt, trong lòng nghĩ ngợi, chẳng lẽ Cốc Vũ là con riêng của nhà họ Lăng à?
—
Âu Dương Lạc đẩy Diệp Đồng còn đứng ngơ ngắc, cả nhóm vội vàng đi theo Cốc Vũ vào trong phòng khách.
Bác Lâu dặn nhà bếp đem chút thức uống cùng đồ ăn ra, còn bác thì đứng sau Cốc Vũ, ánh mắt nghiêm túc nhìn Diệp Đồng chăm chú, trong lòng rất nghi ngờ thái độ của Diệp Đồng đối với Cốc Vũ, cứ cảm thấy thằng nhóc Diệp Đồng này không có ý tốt với bảo bối của nhà họ Lăng bác, càng sợ tên nhóc lỗ mãng tên Diệp Đồng này động tay động chân làm bị thương Cốc Vũ, cho nên, trước khi cậu chủ nhỏ trở về, nhất định bác phải bảo vệ mợ chủ nhỏ thật là kĩ càng.
Diệp Đồng nhìn thoáng qua khuôn mặt không chút thay đổi của bác Lâu đứng ở sau lưng Cốc Vũ, rồi lại nhìn Cốc Vũ, sắc mặt của Cốc Vũ vẫn giống như trước, bình yên và hơi tái, màu môi cũng nhạt, nhưng Diệp Đồng nhìn vào khuôn mặt nhu hòa của Cốc Vũ, thấy khí chất của Cốc Vũ khác trước không ít.
Diệp Đồng cũng không biết nói sao, chỉ là trong lòng cảm thấy buồn vô cớ, cuộc sống của Cốc Vũ khi không có cậu ta ở bên cạnh đã dần thay đổi, mà cái người làm cho cậu thay đổi, lại không phải là Diệp Đồng, mà lại là cái tên cậu ta thề không bao giờ đội trời chung – Lăng Sóc.
Bởi vì bác Lâu ở đây, lại thêm cậu Út Âu Dương Lạc cũng đi vào, Diệp Đồng cảm giác bản thân mình là phạm nhân bị giám thị trại giam giám sát khi gặp thân nhân, trong lòng rối bời, ánh mắt lưu luyến nhìn theo Cốc Vũ không hề che đậy, ngồi lên ghế salon cách cái bàn trà, hỏi: “Vũ, cậu lúc này thế nào?”
Cốc Vũ dựa vào ghế, đôi môi nhạt màu hơi hé mở, trả lời: “Tôi lúc này tốt lắm, mọi người đối xử với tôi rất tốt. Diệp Đồng, bạn thế nào? Lâu vậy cũng không thấy liên lạc, tôi tưởng bạn không để ý tới tôi nữa.”
Diệp Đồng nghe thấy trong lời nói của Cốc Vũ mang theo hoảng hốt sợ bị bỏ rơi, cũng giận cậu ta lâu quá không chịu liên lạc. Diệp Đồng cảm giác trong lòng rất rầu rĩ cùng đau đớn, rất muốn ôm lấy Cốc Vũ, nói với cậu, mình nhớ cậu đến chừng nào.
Mà lúc trước khi rời khỏi bệnh viện lời yêu vẫn chưa thổ lộ được, bây giờ dưới vài đôi mắt lại càng khó có thể mở miệng. Huống hồ đây còn là địa bàn của Lăng Sóc, cậu ta cảm thấy, Lăng Sóc có ham muốn độc chiếm rất khó hiểu đối với Cốc Vũ, nếu như cậu ta dám nói ra, chắc chắn sẽ bị ông cụ đứng sau lưng Cốc Vũ trừng mắt cho tới chết.
Bất quá đến lúc này cũng chưa có gặp Lăng Sóc, khiến cho Diệp Đồng cùng mấy người Vương Hiền Binh có chút bất ngờ.
“Tôi cũng tốt lắm, cậu xem, tôi bây giờ so với trước khi bị tai nạn cũng không có gì khác biệt nữa.” Diệp Đồng giơ cánh tay lên, cố ý khoe ra cơ bắp rắn chắc trên đó, ra vẻ thoải mái nói.
Đôi mắt Cốc Vũ hơi liếc qua Âu Dương Lạc, rồi quay lại nhìn Diệp Đồng, hỏi: “Bạn ở bên kia đã quen chưa?”
“Cậu út tôi tốt với tôi lắm.”
Sau đó là mười mấy giây im lặng.
Bầu không khí này, uhm, nói là khô khốc thì đúng hơn là nặng nề.
Bốn người Vương Hiền Binh đều có chút đứng ngồi không yên, cũng đúng, lúc nãy nhìn thấy chiếc xe Jeep quân dụng thì trong lòng đã có chút ớn lạnh rồi, bây giờ lại nhìn thấy phòng khách sang trọng nhưng cũng không hề thiếu uy nghiêm và khí phách này, đôi mắt cũng chẳng dám nhìn loạn, nghĩ thầm gia thế của cái người tên Lăng Sóc này cũng chẳng phải thuộc gia đình quyền quí bình thường.
Cốc Vũ cũng sầu não, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói với Diệp Đồng, nhưng mà bác Lâu lại đứng ở sau, lại còn có cậu Út của Diệp Đồng ở đây, cậu có chuyện cũng chẳng dám nói.
Bầu không khí vừa nặng vừa khô này đã lên đến cực điểm khi Lăng Tập Trạo không nhịn được mà đi từ ngoài vườn hoa vào xem thử mấy người bạn của Cốc Vũ như thế nào.
Lúc này thì ngay cả Âu Dương Lạc rất bình tĩnh cũng bối rối đứng dậy, kính sợ cúi người lễ phép chào Lăng Tập Trạo: “Chào… Chào tướng quân.”
Kiểu xưng hô thường thấy khi quân nhân chào cấp trên của mình.
Thật ra Lăng Tập Trạo cũng không cố ý thả ra khí thế cấp bậc tướng quân của ông, chỉ muốn làm như một cụ ông bình thường, nhưng mà cho dù như vậy, thì cái khí thế quân nhân đã thấm sâu vào máu này cũng tỏa ra trong vô thức, khiến cho Âu Dương Lạc cùng mấy người Diệp Đồng đều cảm thấy khó thở.
“Ông nội.” Nhìn thấy Lăng Tập Trạo đi vào, Cốc Vũđịnh đứng dậy khỏi ghế, thì đã bị Lăng Tập Trạo vội vàng cản lại: “Đừng động đậy, con cứ ngồi đi.”
Sau đó, Lăng Tập Trạo ngồi xuống bên cạnh Cốc Vũ, cười hòa ái thân thiện với mấy người Âu Dương Lạc, nói: “Các cháu không cần khẩn trương, đều ngồi xuống đi, ông chỉ đến nhìn bạn Tiểu Vũ thôi. Xem ra các cháu cũng rất được, Tiểu Vũ có các cháu làm bạn, ông cũng rất yên tâm.”
“Cảm ơn tướng quân.” Âu Dương Lạc dè dặt trả lời thay mấy người Diệp Đồng, sau đó cũng rất câu nệ ngồi trở lại xuống ghế, nhưng mà, cả người đều căng cứng.
Cũng chẳng thể trách mọi người lại kính sợ Lăng Tập Trạo đến như vậy, đối với những người dân bình thường, nếu có thể nhìn thấy lãnh đạo nhà nước chỉ thường thấy xuất hiện trên TV hoặc báo chí thì làm sao có thể không bị kích động chứ? Cũng chỉ có Cốc Vũ ngốc nghếch là không biết, còn bây giờ thì lại thành thói quen rồi.
Lăng Tập Trạo là người như thế nào, vừa nhìn bạn của Cốc Vũ thì đã biết, ngoại trừ Âu Dương Lạc vốn là người lớn đã biết che đậy suy nghĩ bên trong, năm cậu bé sắp lớn còn lại đều là thiếu niên thẳng tính.
Bầu không khí thế này thì chẳng còn cách gì nói chuyện nữa rồi, ít nhất là Diệp Đồng cùng mấy người Vương Hiền Binh cho là như vậy. Bất quá, đối với những câu hỏi hòa nhã dễ gần của Lăng Tập Trạo, thì cả nhóm vẫn vừa khẩn trương cùng kích động pha lẫn sợ hãi và vui mừng trả lời đầy đủ.
Lăng Tập Trạo biết ông ở đây, thì Cốc Vũ cùng bạn cậu chẳng thể thoải mái, cho nên, ngồi được vài phút, hỏi thăm mấy người Diệp Đồng một ít, hỏi thăm về gia đình một chút… Hỏi xong thì liền đi, trước khi đi còn gọi bác Lâu còn đang dùng dằng đi theo ông, để lại khoảng không cho Cốc Vũ cùng bạn bè.
Nhưng mà, mọi người mới nói chuyện được vài phút sau khi không khí căng thẳng do Lăng Tập Trạo mang tới bị xua đi thì Lăng Sóc đã về.
Điều này làm cho bốn người Vương Hiền Binh có cảm giác run sợ giống như chạy xe qua núi đèo. Lại phải nói, vốn mấy người Vương Hiền Binh cũng không có phản ứng với Lăng Sóc lớn đến như vậy, cũng lắm cũng chỉ xem như là bạn bè cùng trang lứa nhìn Lăng Sóc không vừa mắt mà thôi, chỉ là bây giờ biết Lăng Sóc là cháu của Lăng Tập Trạo thì tự nhiên cũng sợ Lăng Sóc luôn.
—
Lăng Sóc đi cùng với Vạn Hoa được gọi đến xem Cốc Vũ thế nào vào trong nhà, thật không ngờ, anh vừa vào thì liền nhìn thấy Cốc Vũđang cười nói chuyện phiếm với đám người Vương Hiền Binh kia, điều khiến cho Lăng Sóc khó chịu nhất là, anh nhìn thấy Diệp Đồng ngồi ở bên cạnh Cốc Vũ, làm cho trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ rất lớn.
Lăng Sóc đi nhanh vào trong phòng khách, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đi đến trước mặt Cốc Vũ, cúi người bế Cốc Vũ lên, mắt hơi nheo lại gằn giọng với Diệp Đồng, hỏi: “Cậu đến đây làm cái gì?”
Diệp Đồng nhìn Cốc Vũ bị Lăng Sóc bế kiểu công chúa vào lòng, liền đứng bật dậy, trợn trừng mắt nhìn Lăng Sóc: “Tôi đến gặp Vũ! Còn nữa, thả Vũ ra!”
Âu Dương Lạc nhìn thấy Diệp Đồng giống như gà chọi trừng mắt nhìn Lăng Sóc, nói chuyện chẳng hề cố kị gì cả, rất muốn đứng dậy cú đầu Diệp Đồng một cái, xem cậu ta như con gián mà đập chết, nhưng mà, Âu Dương Lạc nhịn xuống, không có đứng dậy cũng không có lên tiếng, bưng tách trà lên uống từ tốn, trong lòng niệm tĩnh tâm chú.
Cốc Vũ trong lòng Lăng Sóc giống như là đỏ mặt, lí nhí nói: “Lăng Sóc, anh thả em ra đi.”
“Em im lặng cho anh! Tại sao lại đem mấy người này về nhà hả?! Sau này không cho phép em gặp cậu ta! Bây giờ về phòng để cho anh rể khám cho em đi!” Lăng Sóc rống lên, bế Cốc Vũđang vùi đầu vào lòng anh không dám nói gì định đi.
Diệp Đồng túm một tay Lăng Sóc lại: “Lăng Sóc, nhà ngươi, nhà ngươi dựa vào cái gì mà quát Vũ hả?! Thả cậu ấy ra, tôi đưa cậu ấy đi khỏi đây, không cần ở lại cái nhà này để bị người trong cái nhà này chà đạp!”
“Cậu muốn đưa Vũđi?!” Lăng Sóc lạnh lẽo nhìn cánh tay Diệp Đồng đang túm tay anh, lạnh lùng nói: “Mãi mãi không bao giờ có khả năng! Tôi nói cho cậu biết, Vũ là…”
Cốc Vũ cảm thấy Lăng Sóc sẽ nói ra ba chữ [vợ sắp cưới], vội vàng túm lấy áo Lăng Sóc kéo kéo, chân mày chau lại cùng đưa tay ôm bụng nói: “Lăng Sóc, bế em đi WC được không, em hơi khó chịu.”
Lăng Sóc nghe Cốc Vũ nói bị khó chịu trong người, vội gạt tay Diệp Đồng ra, bế Cốc Vũ vội đi vào WC gần đó.
Trong nhất thời, khiến cho Diệp Đồng cùng Âu Dương Lạc và bốn người Vương Hiền Binh đều trợn trắng mắt, nhà họ Lăng này, thái độ đối với Cốc Vũ thật sự rất kì quặc, có khi nào thật sự Cốc Vũ là con riêng của nhà họ Lăng không?
Vạn Hoa cùng Lăng Sóc về nhà lúc nãy liền đi đến chiếc ghế salon còn trống ngồi xuống, cầm một miếng đồ ăn vặt bỏ vào trong miệng, thiếu chút nữa thì bị chua muốn rụng răng, bởi vì ăn lộn đồ ăn bác Lâu dặn riêng nhà bếp làm cho Cốc Vũ, rồi lại không có nước hòa tan vị chua trong miệng, cho nên cười có chút méo mó, nói: “Diệp Đồng, không ngờ người em lại có thể khôi phục tốt như vậy rồi. Uhm, bọn em cũng không cần lo lắng cho Tiểu Vũ, cậu ấy bây giờ hơi yếu một chút, nhưng các em cũng không biết Cốc Vũ từng bị tổn thương rất nặng, cho nên bây giờ mới hơi yếu như vậy. Thằng bé Tiểu Sóc sẽ chăm sóc cho Tiểu Vũ.”
“Bác sĩ Vạn Hoa, rất vui được gặp lại anh.” Âu Dương Lạc tao nhã chào hỏi Vạn Hoa, “Tiểu Đồng thật sự là nhờ vào tay nghề của bác sĩ Vạn Hoa cho nên mới có thể hồi phục lại nhanh chóng như vậy.”
Diệp Đồng lại vội vàng hỏi: “Bác sĩ Vạn Hoa, Vũ cậu ấy tại sao lại bị tổn thương?”
“Cái này à, cũng là chuyện đã qua, anh cũng không muốn nhiều lời.” Vạn Hoa cũng không nói nhiều đến chuyện của Cốc Vũ.
“Bác sĩ Vạn Hoa sao lại đến đây vậy?” Diệp Đồng thấy Vạn Hoa không chịu nói, trúc trắc đổi đề tài, cậu ta cũng nghĩ giống như bốn người Vương Hiền Binh cho rằng Cốc Vũ bị tổn thương khi mẹ mất, đè nén cảm giác đau lòng với Cốc Vũ xuống.
“Oh, anh là anh rể của Lăng Sóc.”
Vạn Hoa thật ra cũng có thể xem như là một trong những người biết rõ mối quan hệ của Cốc Vũ với Diệp Đồng, chỉ bất quá Cốc Vũ chỉ xem Diệp Đồng như bạn, còn Diệp Đồng lại không xem Cốc Vũ như vậy, cho nên lúc nãy nhìn thấy Lăng Sóc cùng Diệp Đồng giằng co, cũng chỉ đứng một bên xem hài kịch, dù sao Lăng Sóc rất bá đạo với Cốc Vũ, lại thêm hai người bây giờ em bé cũng đã có rồi, Diệp Đồng chỉ có thể trợn mắt thôi, hoặc phải nói là, từ khi Lăng Sóc bắt đầu coi trọng Cốc Vũ, Diệp Đồng đã không còn lấy dù chỉ một nửa cơ hội rồi. Đúng là một đứa bé đáng thương, làm sao mà có thể chống lại Lăng Sóc – người lúc nào cũng siêu cuồng chiếm giữ với tất cả những thứ sở hữu của mình chứ? Nếu không, Cốc Vũ quả thật còn có thể bị Diệp Đồng quấn quít quấy rầy không thôi.
Đây đúng là Diệp Đồng thật sự chẳng thể ngờ được bác sĩ Vạn Hoa hòa nhã thân thiện lại có thể là anh rể của cái tên Lăng Sóc ngạo mạn vô lễ kia. Cậu ta rất biết ơn bác sĩ Vạn Hoa, nếu không phải nhờ vào tay nghề của bác sĩ Vạn Hoa thì cậu ta có thể đã chết rồi. Cho nên khi nói chuyện cùng với bác sĩ Vạn Hoa, Diệp Đồng cũng mang theo kính nể cùng biết ơn mà không hề hay biết.
Vạn Hoa vừa ngừng lời chưa được một giây thì Lăng Sóc đã bế Cốc Vũ lao ra khỏi nhà vệ sinh, mặt mũi hốt hoảng, một bên bế Cốc Vũ chạy đến phòng y tế trong nhà một bên hét lớn với Vạn Hoa: “Anh rể, Vũ bị đau bụng, anh đến nhanh lên.” Khi chạy hướng lên lầu thì nhìn thấy bác Lâu đang đi xuống, “Bác Lâu, giúp con tiễn mấy người kia.”
Bác Lâu nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Lăng Sóc, lại nhìn Cốc Vũ nhăn mày nhịn đau trong lòng anh, cũng nóng nảy: “Trời ạ, cậu Vũ bị làm sao vậy? Được được, bác tiễn mấy người kia đi trước.” Câu sau là để dành cho Diệp Đồng đang cùng Vạn Hoa chạy tới đây.
Lúc này không nên có mặt người ngoài, huống hồ Cốc Vũ cũng không có khả năng tiếp tục nói chuyện với những người đó nữa. Vốn bác Lâu đã dặn nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, giữ bạn bè của mợ chủ nhỏ ở lại dùng cơm. Bác Lâu cảm thấy may mắn, may mà có Vạn Hoa ở đây. Chỉ là không biết mợ chủ nhỏ bị thằng nhóc lỗ mãng kia đụng trúng hay là bị làm sao. Nhưng bác đều trút hết lên người Diệp Đồng.
Diệp Đồng bị bác Lâu cản lại, nói: “Thật xấu hổ quá, người cậu Vũ tự nhiên bị không ổn, hôm nay các cháu về trước đi đã.”
Diệp Đồng mặc dù muốn đuổi theo, nhưng cậu ta không phải là đối thủ của bác Lâu, chỉ bị bác Lâu chụp nhẹ lại một cái đã chẳng nhúc nhích được.
Diệp Đồng vô cùng lo lắng, khuôn mặt cũng hốt hoảng vô cùng, trong mắt cũng đã ứ nước, năn nỉ bác Lâu: “Bác quản gia, Vũ cậu ấy rốt cuộc bị sao vậy? Tại sao người cậu ấy lại yếu đến như vậy, còn phải gọi bác sĩ Vạn Hoa đến xem nữa?”
“Ai da, các cháu về trước đi, có gì thì cậu Vũ nhất định sẽ gọi điện thoại cho các cháu mà.”
Âu Dương lạc vỗ nhẹ bả vai Diệp Đồng, nói: “Tiểu Đồng, chúng ta về trước đi, ở đây cũng không giúp đỡ được gì. Bác quản gia nói như vậy rồi, khi nào người Tiểu Vũ khỏe lại sẽ gọi điện thoại cho con thôi.”
Diệp Đồng rũ người, đưa tay quẹt qua mặt, gật đầu, cất giọng buồn rầu: “Bác quản gia, nhờ bác nhắn lại với Vũ giúp con một chút, nói là con sẽ chờ điện thoại của cậu ấy.”
“Ừ,” bác Lâu nói.
Âu Dương Lạc gật đầu chào bác Lâu, nói: “Hôm nay thật sự đã làm phiền rồi, rất cảm ơn mọi người đã tiếp đón.”
—
Sau đó, bác Lâu dặn dò A Thành đưa mọi người về lại khách sạn.
Diệp Đồng sau khi quay lại khách sạn thì rầu rĩ không thôi, mong chờ thật lâu mới được gặp lại Cốc Vũ, đáng lẽ phải rất vui vẻ, nhưng mà nói chưa được vài câu thì Cốc Vũ lại bị bệnh rồi, cậu ta cũng chẳng thể ở lại bên cạnh Cốc Vũ, còn bị đuổi đi. Điều này làm sao có thể không khiến cậu ta lo lắng chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]