Cốc Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, mi mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, mọi vật trước mắt có chút mờ ảo.
Cơ thể vừa cử động, đầu liền đau đớn không thể nhịn được giống như là sắp nổ tới nơi, toàn bộ xương cốt trên người giống như đều đã nát vụn, cảm giác được bản thân bây giờ chẳng khác nào da bọc đống xương gãy. Cốc Vũ chẳng cách nào kềm chế những tiếng nức nở thoát ra khỏi cổ họng.
Tại sao người đau và kiệt sức đến như vậy?
Đây là đâu? Cốc Vũ há to miệng, cổ họng khô khốc lại không nói ra được lời nào, suy nghĩ hỗn loạn làm cho cậu nhất thời không biết được mình đang ở đâu.
“Em tỉnh rồi?”
Cốc Vũ quay đầu về phía tiếng nói, đôi mắt mông lung cố gắng mở ra, đến sau khi thấy rõ người đang nói chuyện là ai, đồng tử liền co rút lại, “Lăng… Sóc?”
Giọng nói của Cốc Vũ cũng khàn khàn, giống như bị cát chặn lại.
“Đừng nói chuyện.” Lăng Sóc vừa nói vừa cẩn thận đỡ Cốc Vũ dậy dựa vào trong lòng mình, cầm lấy cốc nước lọc đã chuẩn bị tốt để sẵn nơi tủ đầu giường chạm vào môi Cốc Vũ: “Nào, uống nước đi. Em ngủ hai ngày rồi, nếu không tỉnh dậy, anh phải nghe theo lời anh rể, đưa em đến bệnh viện đó.”
Cốc Vũ có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp, nhưng mà cổ họng khát cháy, bây giờ nhìn thấy nước lọc ngay bên miệng, giống như là lữ nhân nhìn thấy ốc đảo trong sa mạc, có chút gấp gáp không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-doat/3015140/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.