Chương trước
Chương sau
Trong trí nhớ của Cốc Vũ, hình như cậu chưa từng bị bệnh nặng, cho dù là bị sốt hay cảm cúm này nọ cũng rất ít, giống như ông trời biết nhà cậu không có tiền cho nên cũng không có để cho cậu bị bệnh.

Nhưng mà lần này, bị ăn một trận đòn thù mà không hiểu vì sao, cậu hóa ra lại phải nằm viện luôn rồi.

Nhớ lại lúc mới tỉnh dậy, cậu còn mê man, sau đó nhớ đến mẹ đang ở nhà, rất sợ mẹ sẽ phải lo lắng vì cậu, nghĩđịnh động đậy nhưng cơ thể lại chẳng chịu nhúc nhích làm cho cậu gấp muốn khóc, may mà bác sĩ Vạn Hoa nói cậu không cần lo lắng chuyện của mẹ nữa, đã giúp cậu nói dối mẹ để che giấu rồi. Điều này làm cho cậu thở phào một hơi.

Qua nửa tháng, Cốc Vũ nói với Vạn Hoa muốn ra viện về nhà, bị Vạn Hoa gạt đi.

Cốc Vũ nghĩđến chuyện thuốc men cùng viện phí thì không chỉ có đau trên da thịt mà còn rất đau lòng.

Sau khi để cho Vạn Hoa biết nguyên nhân cậu đau lòng, thì hắc tuyến xuất hiện đầy đầu anh, cú lên cái trán lộ ra sau khi mái tóc bởi vì phẫu thuật của Cốc Vũ mà phải cắt ngắn, nói: “Em cố mà tĩnh dưỡng đi, nếu Lăng Sóc trở về nhìn thấy em gầy đến không thể gầy hơn, cậu ta sẽ tức giận.”

“Nhưng mà… Em không có tiền.” Cốc Vũ xoa xoa cái trán bị cú ửng đỏ nhưng không có bị đau, cau mày nói.

“Thuốc men cùng viện phí em không cần lo, có người trả giúp em rồi.”

“Hả?” Cốc Vũ rất ngạc nhiên, vội hỏi: “Là ai ạ?”

Vạn Hoa xoa xoa mái tóc mềm mại của Cốc Vũ, đứng dậy, nói một câu chẳng liên quan đến câu hỏi: “Được rồi, Tiểu Vũ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh đi bảo y tá chuẩn bị cơm thật ngon cho Tiểu Vũăn này.”

Nhìn Vạn Hoa rời khỏi cửa y như bay, Cốc Vũ nâng giọng gọi với theo bóng lưng Vạn Hoa: “Bác sĩ Vạn Hoa, anh còn chưa nói cho em biết người kia là ai mà.”

Mà Vạn Hoa đi ra ngoài cửa vốn là đang nhớ lại, nửa tháng trước phẫu thuật cho Cốc Vũ xong thì qua ngày hôm sau đã nhận được tài liệu từ một người bạn gởi đến, lúc đó anh thật sự rất phẫn nộ với đám người kia, đau lòng cho Cốc Vũ vô cùng.

Vạn Hoa thông qua tài liệu có thể thấy được, Cốc Vũ gặp tai ương từ mấy kẻ hâm mộ Lăng Sóc trong vô vọng, cái mạng nhỏ thiếu chút nữa thì cũng chẳng còn, anh dự định để Lăng Sóc đi du lịch về anh nhất định sẽ cố gắng “Dọa dẫm” cậu em vợ Lăng Sóc ngạo mạn lại đầy bá đạo của mình, ai bảo trình độ thương tiếc của cậu ta đối với Cốc Vũđã thăng cấp đến mức xưa nay chưa từng có chứ? Cũng có thể là vì vợ chồng anh chưa có con, cho nên đối với Cốc Vũ hiền lành thiện lương hiểu chuyện mà sinh ra cảm giác đau lòng của người cha.

Qua thêm vài ngày, Cốc Vũđảm bảo bản thân mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, lúc nào cũng tỉ tê với bác sĩ và y tá nói muốn ra viện, bình thường bác sĩ ý tá cũng trêu ghẹo cậu không để ý đến, đến khi Cốc Vũ cũng nóng nảy lên thì liền đem vấn đề này trút hết lên người viện trưởng của mình.

Cốc Vũ vẫn là một đứa trẻ ôn hòa ngoan ngoãn, như mọi người nói, cậu cũng không biết được cách làm thế nào để từ chối, nếu không thì cũng không bị Lăng Sóc túm chặt đến như vậy, cũng không đi theo những đứa con gái kia, cuối cùng thiếu nữa thì mất mạng.

Nhưng mà bây giờ chuyện lại liên quan đến tiền bạc, cho dù Vạn Hoa nói có người giúp cậu thanh toán hết tiền thuốc men cùng viện phí, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên. Cho nên, bé ngoan Cốc Vũ quyết định không ngoan nữa, ít nhất cậu cũng muốn hỏi cho ra là ai giúp cậu thanh toán số tiền này, cái này tuyệt đối không phải là một chút tiền, bây giờ chưa trả lại được, ít ra cũng có thể nói lời cảm tạ với người kia, sau đó tìm cách trả tiền lại sau.

Chỉ là chẳng ai cho cậu biết phải đi cảm ơn ai, bác sĩ Vạn Hoa giống như bị cậu hỏi đến phiền phức, cũng không dám đến phòng bệnh thăm cậu nữa.

Cốc Vũ vội vàng ra viện còn có nguyên nhân khác, cậu rất lo lắng cho mẹ, đã hai mươi ba ngày không có gặp mẹ rồi, nếu có điện thoại di động gọi về thì còn đỡ, nhưng mà nhà cậu lại không có thứ xa xỉ như điện thoại di động, điện thoại bàn cũng không có, đồ điện tử trong nhà thì chỉ có cái TV 14″ cùng một cái nồi cơm điện đa chức năng. Nếu cậu muốn biết tình hình của mẹ, đều là do bác sĩ Vạn Hoa kể lại.

Uh, còn có một nguyên nhân nữa chính là cảm thấy bên nhà Lăng Sóc lâu rồi chưa có lau chùi dọn dẹp, đồ ăn để trong tủ lạnh hồi đó chắc cũng hư hết rồi, nếu mà làm cho tủ lạnh hư luôn thì biết làm sao bây giờ.

Tha thứ cho tư tưởng không ai có thể hiểu được của Cốc Vũđi.

Lại còn có thêm một nguyên nhân, chính là cậu muốn đến gặp Dương Lộ đã cứu cậu hôm đó, cậu cảm thấy cậu có thể trở thành bạn với Dương Lộ.



Lăng Sóc cùng ba người bạn thân tự lái xe trong cả tháng nay đi gần hết một nửa đất nước Trung Quốc, nếu như mà thời gian có nhiều hơn, không chừng cả nhóm còn chạy xe tới Tây Tạng.

Khi trở về thành phố A cũng không có về ngay nhà ở khu Thính Phong mà chạy thẳng về nhà chính.

Ở lại nhà chính ba ngày, Lăng Sóc vội vàng về lại nhà của mình, nói là còn chưa có làm bài tập hè. Đúng vậy, trường học để cho học sinh lớp 12 không cần đi học tăng cường buổi sáng, nhưng mà lại thay thế bằng núi bài tập có thể đè chết người, còn nói đến khi khai giảng sẽ kiểm tra.

Ba người Ryan, Dickens, Jude rất thông cảm với Lăng Sóc, nếu như Lăng Sóc không có về Trung Quốc, thì cũng đã sớm trở thành sinh viên tự do tự tại giống như bọn họ rồi.



Lăng Sóc không phải không định báo trước cho Cốc Vũ biết ngày nào hắn sẽ trở về nhà, nhưng Cốc Vũ lại chẳng có bất kì dụng cụ nào để có thể liên lạc được, muốn báo tin cũng chẳng có cửa. Điều này làm cho Lăng Sóc rất buồn bực, tại sao không sớm nghĩđến chuyện mua cho Cốc Vũ một cái điện thoại di động chứ?

Lăng sóc cùng ba người Ryan khi mang khuôn mặt rám nắng nhưng vẫn rất đàn ông trở về nhà, vừa mới mở cửa đã nghe trong nhà thơm phức mùi đồ ăn, điều này làm cho bốn anh con trai cảm giác bao nhiêu mệt mỏi khi đi đường đều mất sạch, ừ thì tuy nói là đã trở về nhà chính nghỉ ngơi ba ngày, nhưng mà vẫn có cảm giác kích động dâng lên từ tận đáy lòng, khiến cho Lăng Sóc cùng ba người thanh niên còn lại không tự giác mà đều lộ ra khuôn mặt nhu hòa.



Trải qua biết bao cố gắng không ngừng nghỉ, cuối cùng Cốc Vũ cũng được Vạn Hoa đồng ý cho ra viện, chuyện thứ nhất chính là về nhà; chuyện thứ hai chính là đến nhà Lăng Sóc dọn dẹp, xử lí toàn bộ thức ăn bị hư trong tủ lạnh; chuyện thứ ba là phải đi tìm Dương Lộ, đáng tiếc là ngày hôm đó Dương Lộ nghỉ phép, không có gặp được; Chuyện thứ tư, ực, chính là đồng ý mỗi ngày phải đến bệnh viện một lần.

Cũng nhờ đó mà Cốc Vũ biết Lăng Sóc cùng ba người Ryan đã trở về, lại còn biết khi nào cả nhóm sẽ về nhà, cho nên, liền báo với mẹ một tiếng, qua đây nấu cơm sớm.

Cốc Vũ nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng đi từ trong bếp ra đón, trên mặt mang theo chút sợ hãi cùng khẩn trương, nhìn bốn người đứng sững sờ ở huyền quan, nhỏ nhẹ hỏi: “Các anh đã về,” Vừa nói, vừa đưa tay định cầm lấy cái túi trong tay Lăng Sóc.

Lăng Sóc tránh cánh tay của Cốc Vũ, quay người cởi giày nói: “Nặng lắm, đem đôi dép qua đây đi.”

“Dạ.” Cốc Vũ ngồi xuống dưới tủ giày, rút ra bốn đôi dép đặt trước mặt bốn người.

Sau khi cởi giày, Jude ôm lấy Cốc Vũ từ phía sau, nói bên tai Cốc Vũ: “Oa, Sweety, nhớ em quá đi. Em đang làm gì vậy, thơm quá.”

Bởi vì một tháng qua, ba người Ryan không ngừng dang nắng đến đen thui, trình độ tiếng Trung cũng nâng cao đáng kể, chỉ có khẩu âm thì vẫn rất nặng.

Lăng Sóc ném cái túi đi, dùng sức tách bàn tay còn quấn trên vai Côc Vũ, một tay kéo Cốc Vũ vào trong lòng mình, lạnh giọng nói: “Jude, cậu không có thấy Cốc Vũ không có đỡ được thân hình của cậu sao?”

Nói xong, Lăng Sóc cảm thân cơ thể trong lòng so với bề ngoài nhìn được còn muốn gầy gò hơn, cánh tay hắn ôm lấy eo Cốc Vũ vẫn còn rộng. Lăng Sóc siết chặt tay, cau mày bất mãn cái người bên trong giống như chỉ dùng sức mạnh một chút thì sẽ làm bị thương đến vòng eo nhỏ nhắn, cúi đầu nâng cằm Cốc Vũđang mắc cỡ muốn xịt khói lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đỏ ửng, cái cằm nhỏ giống như vẽ, bởi vì gầy mà đôi mắt có vẻ to hơn, trong veo như suối nguồn, bên trong lóe lên chút xấu hổ cùng sợ hãi.

“Cậu có phải lại không chịu ăn cơm không? Hay lại không để ý đến lời của tôi mà lại thức đêm may đồ này nọ cho búp bê hả? Sao lại gầy đến thế này?”

“Ke ke, đừng có mà vừa vào cửa liền anh anh em em vậy chứ, coi thường ba tên cao lớn bọn tôi là vô hình sao?” Dickens đã ngồi xuống dưới ghế salon nói.

“Đúng vậy, Lăng, cậu tuyệt đối là đang cố ý kích thích ba người chúng tôi nha!” Ryan thở phì phò nói, “Làm cho chúng tôi ganh tị với cậu! Coi chừng bọn tôi bắt cóc Sweety nha!”

“Ích kỉ! Nhưng mà Sweety nhìn ốm như vậy, tưởng rằng chỉ có da bọc xương, nhưng mà ôm rồi mới biết mềm mại cùng thoải mái đến cỡ nào nha! Còn có hương thơm không biết phải tả như thế nào nữa.” Jude đắc ý nheo nheo mắt nói, liền nhận lại được ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa khinh bỉ của Ryan cùng Dickens, cùng ánh mắt lạnh như băng của Lăng Sóc.

Nghe Jude nói, Lăng Sóc cảm thấy vòng eo trong tay mặc dù rất gầy nhưng lại rất mềm, mặc dù chủ nhân của vòng eo nhỏ xinh đang cứng hết cả người.

“Thả ra… Thả tôi ra.” Nếu không phải đã tiếp xúc với Lăng Sóc được một thời gian, Cốc Vũ có thể đã bị dọa đến ngất xỉu rồi, chứ không phải nói chuyện cà lăm như bây giờ.

Kể cả Lăng Sóc ở đây, nhìn thấy Cốc Vũ nói chuyện cà lăm cũng tưởng là do Cốc Vũ xấu hổ. Cốc Vũ quả thật có chút xấu hổ, nhưng mà chữ [xấu hổ] lại có ý nghĩa khác hoàn toàn so với trong đầu bốn người kia, huống chi, Cốc Vũ còn sợ nhiều hơn, cho đến khi mặt cũng đỏ rực, tai cũng đỏ theo, thành ra mấy người Ryan chọc ghẹo gì đó cũng nghe không có thấy.

Bởi vậy, sau khi nghe xong Cốc Vũ nói tiếp nửa câu sau, Lăng Sóc cùng ba người Ryan đều có cảm giác muốn bổ ngửa ra đất.

“… Thả tôi ra, tôi phải đi tắt lửa, nếu không canh sẽ bị trào ra ngoài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.