Khi cậu nhóc dìu Cốc Vũ ra, nói với Cốc Vũ cậu ta tên Dương Lộ.
Vừa ra ngoài, Dương Lộ mới thấy được rõ ràng dấu vết trên người Cốc Vũ, ánh mắt lóe lên, đem những lời muốn hỏi nuốt vào trong bụng, cười hi hi hỏi: “Cậu còn chưa cho tôi biết cậu tên gì nha? Có phải say đến quên luôn rồi không?”
Cốc Vũ ngẩng đầu lên một chút, nghiêm túc nhìn Dương Lộ, nói: “Tôi tên Cốc Vũ.” Sau đó, nhìn nghiêng qua người Dương Lộ, chiếc xe đạp hóa ra vẫn còn, rút rút cánh tay được Dương Lộ đỡ, “Cảm ơn cậu, cậu vào làm việc tiếp đi.”
Dương Lộ lo lắng buông tay, hỏi: “Cậu thật sự không sao chứ? Không thì tôi xin phép nghỉ rồi đưa cậu đến bệnh viện khám qua, trên người cậu bị rất nhiều mảnh thủy tinh cắt trúng đó.”
Cốc Vũ lắc đầu: “Tôi không có việc gì, sẽ tự mình đến bệnh viện, không cần lo lắng. Đúng rồi, cậu ở đây làm đến khi nào?”
“Tôi làm tới trước khi khai giảng.”
“Tôi biết rồi. Khi nào rảnh tôi sẽ đến cảm ơn cậu sau.”
“Cậu khách sáo quá rồi. Nếu không thấy cậu té thành như vậy, tôi rất coi thường những người ở thành phố ấy. Những người ở thành phố mắt lúc nào cũng cao hơn đỉnh đầu, lúc nào cũng coi thường những người ở quê lên làm công như chúng tôi.”
Cốc Vũđịnh nói, trong thành phố cũng có người tốt, người nghèo, cũng không phải tất cả người trong thành phố đều coi thường nông dân mà.
—
Cốc Vũ vốn đạp xe chỉ cần nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-doat/3015112/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.