Hạ Mạch cảm thấy mình đang ở trên một đồi núi, cô dần dần đi về phía trước thì đột nhiên tiếng gọi từ phía sau truyền lên.
"Mạch Mạch"
Hạ Mạch quay đầu lại liền thấy một cô gái với bộ váy trắng tinh khôi, khuôn mặt thanh khiết tươi cười nhìn cô, ánh mắt chứa đựng nhiều tâm sự nhìn cô.
Hạ Mạch mỉm cười rực rỡ hô to.
"Hạ Nhiên mau lại đây với em, chúng ta mau trở về thôi cha mẹ đang đợi"
"Được em đợi chị một lát nhé"
"Chị định làm gì sao"
Hạ Nhiên chỉ mỉm cười nhìn cô, đem ra một cánh hoa bỉ ngạn đi đến đưa trước mặt cô.
"Đây là bỉ ngạn mà sao chị lại hái nó"
"Nhìn nó rất đẹp phải không"
"Đúng là đẹp thiệt nhưng tại sao chị lại thích nó chứ"
"Vì nó tượng trưng cho cõi âm, là nơi dành cho chị"
"Nhiên Nhiên chị đang nói cái gì vậy đừng làm em sợ mà"
Hạ Nhiên chỉ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác phải say đắm.
"Người yêu của chị đã từng tặng chị hoa này"
"Người yêu sao"
"Đó là một người đàn ông, rất xấu tính, thô lỗ với chị, nhưng anh ấy luôn tôn trọng chị, và chị cũng rất yêu anh ấy"
"Tại sao một người đàn ông thô lỗ như vậy chị lại yêu chứ"
"Vì anh rất tốt, nhưng anh ấy không yêu chị"
"Tại sao chứ, anh ta sao lại đối xử với chị như vậy"
"Vì.... vì anh ấy yêu em"
Hạ Mạch cho là chuyện đùa yêu cô, cô còn không biết người đàn ông đó là ai thì sao yêu cô được.
"Nhiên Nhiên chị đùa cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-doat-vo-yeu-tinh-yeu-hon-ca-han-thu/471599/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.