Thay vì đưa Vera về nhà thì Tích Hiệu lại chọn con đường ngồi lại bên cạnh cô, mặc dù hiện tại cô đã khóc rất thê thảm, anh cũng hiểu Vera đã chịu đựng quá nhiều, sự việc năm đó của Dục gia cũng chẳng khá khẩm hơn Ôn gia năm đó, nhưng mà may mắn là Dục Nguyệt Nhi vẫn còn chút hi vọng về người chị gái Dục Linh Nhi, còn Ôn Tề thì hoàn toàn chẳng có chút hi vọng nào cả.
Đến khi Vera khóc xong thì cô cũng đưa mắt nhìn anh, cảnh báo:
- Tích Hiệu, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám nói chuyện ngày hôm nay cho ai biết thì tôi chắc chắn sẽ giết chết anh!
Tích Hiệu bật cười, trong vô thức anh đã đưa tay lên xoa đầu của cô gái bên cạnh, hành động bất ngờ này của anh khiến cho không khí trong xe vô cùng kì quái. Vera cũng giật mình rồi xoay mặt về phía cửa sổ, còn Tích Hiệu cũng nhận lấy bản thân có chút lỗ mãng nên cũng rụt tay lại, anh ho khan một tiếng, rồi gượng gạo nhìn cô, nói:
- Vậy... Chúng ta về nhé?
Vera cũng ngượng ngùng gật đầu.
Có lẽ quãng đường này chính là đoạn đường xa nhất mà hai người họ đi cùng nhau, trong xe chẳng ai nói với ai câu nào, có khi đến cả tiếng tim đập cũng nghe thấy. Cũng vài lần Tích Hiệu đưa mắt nhìn về phía của Vera nhưng cô vẫn cố ý lảng sang hướng khác, giống như là không muốn nhìn thấy anh vậy.
Tích Hiệu cũng bất lực rồi tập trung lái xe, nhưng với một người nhạy cảm như Vera thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-doat-su-ngot-ngao-cua-em/436506/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.