Lạc Băng thật sự rất mạnh, dưới tình huống không sử dụng bất kỳ bí thuật nào thì Giang Cung Tuấn vốn dĩ không phải là đối thủ. 
Anh khó khăn bò dậy từ dưới đất. 
Lặc Băng giơ tay lên nhưng lại không xuất thủ, chậm rãi để tay xuống nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, chấn vấn: “Sao anh lại tới thánh địa của tộc tôi?” 
Giang Cung Tuấn nhìn cô, mặt không quan tâm nói: “Con gái thì phải dịu dàng, nếu không không ai thèm lấy đâu” . Xin hãy đọc truyện tại == t r u m t r u y e n . ORG == 
“Anh…” 
Anh chưa nói dứt lời thì Lạc Băng đã nổi giận, cơ thể bay bổng lên sau đó đá một cước vào người Giang Cung Tuấn. 
Giang Cung Tuấn giơ tay lên ngăn cản. 
Nhưng một cước này lực đạo quá lớn, anh trực tiếp bị đá bay rồi lại ngã xuống đất. 
Cơ thể chạm đất, truyền đến sự đau nhức, anh cười toe toét vì đau. 
Cơ thể Lạc Băng chợt lóe lên xuất hiện trước người Giang Cung. 
Tuấn, hai tay ôm ngực nhìn anh từ trên cao xuống. 
Giang Cung Tuấn lại bò dậy từ dưới đất lên, anh phủi bụi trên người rồi nhìn Lạc Băng. 
Lạc Băng chất vấn: “Nơi này là trận pháp của tộc tôi, sao anh có thể vượt qua trận pháp?” 
“Tôi tới chỗ này tu luyện” Giang Cung Tuấn cũng không che giấu. 
“Hai” 
Lạc Băng bật cười: “Tới thánh địa của tộc tôi tu luyện? Chẳng lẽ anh không biết, thánh địa của tộc tôi người ngoài không thể tùy tiện tiến vào à?” 
“Cho nên tôi âm thầm tới đó, sao biết cô đến chỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/690178/chuong-1249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.