Cao hơn một bậc Giang Cung Tuấn bị đánh, nhưng anh cũng tụ lực trong bóng tối, vào lúc Ma Lặc chủ quan liền cho cậu ta một đòn chí mạng.
Sau một kích này, Giang Cung Tuấn ngã xuống.
Bây giờ anh cũng không có cách nào duy trì Nghịch thiên đạp được nữa, linh khí thiên địa hình thành xương sống tiêu tán trong thời khắc này, không có xương sống chèo trống, anh đứng lên cũng khó khăn.
Nhưng anh không thể đổ Bây giờ ngã xuống thì mang ý nghĩa, trận chiến này anh thua, hoặc là bất phân thắng bại. Anh muốn xoay người.
Nhưng xương sống trong thể nội đã bị đánh tan, cộng thêm trong thể nội đều bị tổn thương, khẽ động một chút thôi là cả người liền đau đớn kịch liệt. Cho dù Giang Cung Tuấn luyện nhục thân ma trong thời gian dài cũng không chịu được nỗi đau này.
Anh nằm trên đất nghỉ ngơi.
Ma khí còn chưa hoàn toàn tiêu hao hết, trong cơ thể huyễn hóa ra ma khí nhè nhẹ, những ma khí này từ từ khôi phục cơ thể, có điều ma khí rất thưa, giống như một giọt nước, cơ thể anh như dòng sông khô cạn.
Điều này căn bản không được việc.
Anh nằm trong đống phế tích trên mặt đất, không ngừng thở dốc.
Ma Lặc cũng vậy, cưỡng ép thôi động để binh, phát huy ra uy lực lớn nhất của để binh, cộng thêm bị Luyến Bá vô tận gây thương tích, lại bị Giang Cung Tuấn đánh lén, cho dù cậu ta có mạnh hơn cũng đã đạt tới cảnh giới dầu hết đèn tắt.
Hai người nằm trên đất, không ai đứng lên cả.
Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/690133/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.