Du Huyền có chút kinh ngạc.
Sự phụ?
Giang Cung Tuấn đã bái Tiêu Minh Hoàng trưởng lão làm sư phụ sao?
Một lúc lâu sau, cô ấy mới phản ứng lại và hỏi: “Giang, anh Giang, anh muốn đi đâu?”
Giang Cung Tuấn nói: “Đi cùng sư phụ đến Thành Văn”
“À, đi đi”
Du Huyền vẫy tay.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều, Chào Du Huyền một tiếng rồi đi.
Xoay người nhìn theo Tiêu Minh Hoàng.
“Sư phụ, đi thôi.”
Tiêu Minh Hoàng tùy ý vẫy tay, lấy từ trong tim biến ra một luồng ánh sáng màu vàng, sau đó một quả hồ lô xuất hiện, quả hồ lô này không ngừng lớn lên, rất nhanh liền biến thành một quả hồ lô dài mười mấy mét.
“Đây là?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn đầy kinh ngạc. Tiêu Minh Hoàng cười và giải thích: “Đây là Phi hành pháp bảo, đi thôi.” Nói xong ông ấy liền chui vào trong quả hồ lô khổng lồ đó trước.
Giang Cung Tuấn cũng nhảy vào theo ông ấy.
Sau khi vào trong hồ lô, Tiêu Minh Hoàng liền vận chân khí, quả hồ lô bay lên, nhanh chóng bay lên giữa không trung, sau đó tiến về phía trước.
Tốc độ của Phi hành pháp bảo rất nhanh, những ngọn núi to lớn dần lùi lại phía sau.
Hai ngày sau.
Tiêu Minh Hoàng dẫn theo Giang Cung Tuấn có mặt tại Thành Văn.
Thành Văn là một thành phố rất lớn, cũng là một thành phố ngàn năm tuổi.
Trên con đường cổ kính bên ngoài thành phố, một già một trẻ bước đi, rất nhanh liền đi tới trước của thành, sau đó họ nhanh chóng tiến vào bên trong.
Dưới sự dẫn dắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/690053/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.