Giang Cung Tuấn bị trói hít sâu một hơi, rồi nhìn Đường Sở Vi, cùng con gái, trên gương mặt hiện lên một ý cười, nói: “Hai mẹ con rời đi trước đi! Anh sẽ không sao đâu!”.
Bây giờ, Đường Sở Vi đã không còn là cô gái không hiểu sự tình giống như trước nữa rồi, hiện tại, cái gì cô cũng có thể hiểu được.
Cô không ở lại lâu, nhưng có chút do dự, xoay người rời đi.
“Bố! Con muốn ở với bố!”
Giang Vi Lam không chịu rời đi, la hét đòi ở lại với Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Vị ôm lấy Giang Vi Lam, nhìn người của nhà họ Đường, nói: “Vi Lam! Chúng ta phải đi rồi!”
Giang Cung Tuần nhìn Đường Sở Vi rời đi.
Sau khi Đường Sở Vị đã rời đi rồi, lúc này, anh mới thở dài ra một hơi, quay người nhìn Bảo Văn, thản nhiên nói: “Muốn giết thì cứ giết đi! Tôi chỉ hi vọng, sau khi tôi chết, ông đừng làm cho người nhà của tôi phải khó xử nữa, nếu không, dù có làm ma, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông!”
“Người đâu? Giam cậu ta lại!”
Bảo Văn ra lệnh.
Sau đó, Giang Cung Tuấn bị đưa đi.
Anh bị họ giam ở trong một nhà giam âm u.
Giờ phút này, ở trên núi Bất Chu.
Phủ đệ của Mạch Doanh.
Hậu viện.
Mạch Doanh và Tam Hoài Linh tập hợp lại ở một chỗ.
“Đại sư huynh, có người vừa tới báo tin cho em. Giang Cung Tuấn đã bị Minh Lam Tông bắt giam rồi. Chúng ta phải làm sao bây giờ?”.
Tam Hoài Linh cười nhạt một tiếng, nói: “Giang Cung Tuấn chính là Ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/690036/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.