Giang Cung Tuấn không biết người thủ hộ muốn làm gì. Nhưng anh vẫn đứng lên, và đi phía sau người thủ hộ. Người thủ hộ đạp chân trên không mà đi, tốc độ của cô cực kỳ chậm, bởi vì cô sợ Giang Cung Tuấn không theo kịp. Giang Cung Tuấn ở sau lưng cô.
Sau khi băng qua nhiều núi sông bị phá vỡ, phía trước xuất hiện một ít ánh sáng, ánh sáng càng lúc rõ, càng đến gần, Giang Cung Tuấn mới phát hiện phía trước có một biển lửa. Đây là một dãy núi, xung quanh dãy núi có ngọn lửa cuồng bạo hừng hực, ngọn lửa có màu trắng, trông cực kỳ kỳ quái, có hơi kinh hãi..
Người thủ hộ dừng lại bên ngoài núi lửa. Mà Giang Cung Tuấn cũng dừng lại, nơi này vẫn là bên ngoài núi lửa, nhưng Giang Cung Tuấn lại cảm thấy nóng bức, trên trán không ngừng đổ mồ hôi hột.
Điều này làm cho trong lòng anh khiếp sợ. Ở cảnh giới của anh ta, thì ngọn lửa không cách nào làm cho anh ta cảm thấy nóng bức mới đúng.
“Chị, đây là sao?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Người thủ hộ cố đời: “Đây là chân khí chi hỏa do một cường giả thời đại thượng cổ để lại, cho dù năm tháng đã trôi qua ngàn đời, chân khí chi hỏa này vẫn còn đang cháy mạnh, tôi mang anh tới nơi này là muốn mượn ngọn lửa nơi này để rèn luyện chân khí của anh”
“Thời đại thượng cổ để lại sao?”
Giang Cung Tuấn bị kinh hãi. Là cường giả cấp bậc gì mới có thể giữ lại ngọn lửa đáng sợ như vậy, dù năm tháng đã trôi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689961/chuong-1032.html