Vì để xác định tin tức này có phải là do Giang Cung Tuấn tung ra hay không, Giang Vô Song đi suốt đêm từ thành phố Tử Đằng đến núi Bất Chu.
Đêm khuya tĩnh lặng, dưới chân núi Bất Chu sáng lên ánh lửa trại, Giang Cung Tuấn và Lan Tâm ngồi cạnh nhau trò chuyện.
Ở phía xa bỗng xuất hiện một nhóm khoảng năm sáu người. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc quần áo màu trắng, da thịt trắng trẻo, bộ dáng còn đẹp hơn mấy người phụ nữ. Trong tay hắn cầm một hạt châu màu trắng không lớn lắm, chỉ cỡ nắm tay, bên trong có ánh sáng mờ áo bay bay, ở giữa có một ánh đen đang không ngừng chớp tắt.
Bỗng nhiên anh đen như cảm ứng được cái gì đó mà run rẩy kịch liệt. Ngay sau đó có vô số luồng khí đen bay đến, chẳng mấy chốc hạt châu trắng đã biến thành màu đen.
“Đây là cái gì?” Người đàn ông da trắng sợ hãi kêu lên.
“Ma khí thật đáng sợ”.
Loại ma khí này dù là thế giới của hắn hắn cũng chưa từng cảm nhận được. Hạt châu này là bảo vật rất quan trọng mà thầy cho hắn, mang theo bảo vật này đến trái đất có thể cảm ứng được tinh căn chỉ tốn nhiễm ma khí.
Một người đàn ông ở phía sau tên cầm đầu lên tiếng: “Không ngờ vừa tới trái đất đã gặp được người có kinh căn chí tôn, nhưng mà vì sao mà châu bỗng nhiên biến thành màu đen?”
“Ma để?” Người đàn ông da trắng cau mày cất hạt châu, đi về phía Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đang nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689940/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.