Đường Sở Vị không định hấp thu Phượng Nguyên nữa. Bởi vì cô muốn giao lại cho Giang Cung Tuấn, để Giang Cung Tuấn bước vào cảnh giới cao hơn.
Trần Vũ Yến đã hấp thụ Phượng Nguyên được vài ngày, thực lực của cô ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn, hiện tại cô ta cảm thấy mình cũng có thể tiến vào cảnh giới thứ chín, đối với cô ta như vậy là đủ rồi, cô ta không muốn hấp thu Phượng Nguyên lực nữa.
“Anh Giang, em không luyện nữa”
“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Anh càng tu luyện nhiều, anh càng cần nhiều sức mạnh hơn. Một nửa còn lại chỉ đủ để anh thoát khỏi phong ấn thứ ba. Anh không nhàn rỗi mà tiếp tục tu luyện. Tuy nhiên, Đường Sở Vi và Trần Vũ Yến không tiếp tục ở lại đây, mọi chuyện ở đây đã ổn thỏa, cả hai quyết định rời đi đến Nam Cương.
Trong nháy mắt, hai tháng nữa trôi qua. Giang Cung Tuấn đã tu luyện ở Thiên Sơn quan được nửa năm. Trong sáu tháng qua, sức mạnh của anh đã có thay đổi.
Một đêm ở núi Bất Chu.
“Bùm!” Một tia sét đột ngột từ trên trời đánh xuống, tia sét đánh thẳng vào một cây cổ thụ, chẻ cái cây thành nhiều mảnh trong tích tắc. Nhưng ngay lúc này, cái cây bỗng bén rễ sau đó đâm chồi nảy lộc. Trong khoảng thời gian ngắn, chồi non mọc lên, những chồi non này chứa đựng linh khí hùng vĩ của đất trời. Thái Thụy Anh là người đầu tiên cảm nhận được khí tức đó, anh nhanh chóng lao về phía ngọn cây, đứng ở đằng xa cẩn thận quan sát.
Dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689887/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.