Vô Vọng bị thương rất nặng, vết thương trên người nhìn thấy mà giật mình, đầu như bị vỡ ra, khắp mặt đều là máu, đầu cũng chảy ra.
Tuy nhiên, ông ta không hề sợ hãi chút nào.
Thân là một người của Vô Hư Môn, đến từ vùng đất phong ấn.
Ông ta không sợ người trái đất chút nào.
Còn về cái chết thì sao?
Người sống một đời, dù có thật sự sống thọ như nào đi nữa cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trường sinh?
Ai có thể thực sự trường sinh chứ?
Ai có thể vĩnh viễn không bao giờ già đi?
“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, tôi xem ông nói hay không nói.”
Thiện lạnh giọng lên tiếng.
Thanh trường kiếm trong tay đột nhiên đâm tới.
Thanh trường kiểm trong tay, cắm sâu vào trong cơ thể đệ tử Vô Hư Môn.
Tay rút kiểm tra, máu tươi bắn lên tung tóe.
“Ha ha, các người sẽ mau chết thôi…”
Lúc này đệ tử Vô Hư Môn bị trúng kiểm lớn tiếng nói.
Sau một kiểm, Thiên lại đánh một chưởng vào thắng trên gáy anh ta, trán anh ta chảy máu mới ngã xuống đất mất đi khí tức của sự sống.
Thiên rất quyết đoán, hành động tàn nhẫn.
Hiện trường có không ít những võ giả trái đất thâm niên, nhưng bọn họ không ai ngăn cản.
Bởi vì đều biết rằng, Vô Hư Môn đến từ vùng đất phong ấn, đến trái đất có ý đồ xấu. Nhận từ với kẻ địch nghĩa là tàn nhẫn với chính mình.
Những đệ tử Vô Hư Môn khác giận điên lên, nhìn chòng chọc vào Thiên.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì Thiên không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689878/chuong-948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.