Giang Cung Tuần nhìn thấy, ánh sáng ngũ sắc toả ra không phải là thứ thần bí gì, mà là một bức tượng.
Bức tượng điêu khác một người đàn ông, mặc áo giáp, cao hơn 50m, vẻ mặt rất chuyên tâm, nhìn về phương xa, dáng vẻ có khí chất vô địch khinh thường thiên hạ.
Tuy chỉ là một bức tượng.
Nhưng trên người lại có khí tức rất mạnh mẽ.
Đối mặt với bức tượng này giống như đang đối mặt với một cao thủ siêu cấp.
Hơi thở chèn ép ập tới, khiến Giang Cung Tuấn cảm thấy sùng bái.
“Cái này?”.
Giang Cung Tuấn trợn tròn mắt.
Bức tượng này là ai, sao một bức tượng lại có khí tức mạnh đến vậy?
Lan Đà cũng kinh hoàng khiếp sợ. Ông ta còn tưởng bảo bối nào xuất thế, nhưng không ngờ chỉ là một bức tượng.
“Ai?”
Một giọng hét lớn vang lên.
“Đi”
Lan và nhanh chóng phản ứng rồi lên tiếng với Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn không dừng lại, quay người bỏ chạy.
Chính ngay lúc này, một bóng người lao tới, Lan và nhanh chóng tấn công và ra chưởng với người này.
Âm!
Hai lực va chạm vào nhau.
Lan Đà trực tiếp bị đánh bay ra.
Ông ta mượn sức này, nhanh chóng rời khỏi, xông lên núi Bất Chu.
Giữa lưng núi.
Lan Đà dừng lại, phun ra một ngụm máu.
Giang Cung Tuấn kịp thời đi qua, đỡ ông ta và hỏi: “Cậu à, cậu không sao chứ?”
Lan Đà đưa tay chùi máu nơi khoé miệng, ông ta xua tay và nói: “Không đáng ngại, chỉ là bị khí huyết lộn ngược bất ngờ, không ngờ cao thủ của Vô Hư Môn lại mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689875/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.