Giang Cung Tuấn mới biết ba người này chính là Lão tổ giáo phái Thái Nhất.
Tam lão Thái Nhất tập hợp một chỗ đang thương lượng đối sách.
Ngay lúc này, ở nơi xa có người bay tới, rớt từ trên trời xuống đất, trong nháy mắt khiến tro bụi bay mù mịt.
Người này vội vã đứng lên, vừa mới cử động đã phun một ngụm máu.
Giang Cung Tuấn nhìn kỹ thì mới biết người bị đánh nện xuống đất là ông nội của anh – Giang Thời.
Anh nhanh chóng chạy tới.
“Ông nội, ông không sao chứ?”
Giang Thời lau vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc, ông ấy nói: “Vô Hư Môn quả kinh khủng, nhiều người tấn công núi Bất Chu mà vẫn chưa thể đánh lui Vô Hư Môn”
Ngay sau đó, lại có người bị đánh bay ra.
Người bị đánh bay ra lần này chính là Thiên.
Thiên cũng bị thương, tóc tại tán loạn, dáng vẻ rất chật vật.
Hết cường giả này đến cường giả khác bị đánh bại.
Tất cả đều bị thương.
“Chư vị hãy cùng tiến lên, đừng chiến đấu một mình”
Giang Thời nêu ý kiến.
“Chắc chắn bên trên núi Bất Chu có xuất hiện thần vật, nó còn mạnh hơn cả Long Huyết lẫn Long Nguyên, không thể để Vô Hư Môn chiếm đoạt”.
Giang Thời vẫn chưa biết núi Bất Chu là vùng đất phong ấn.
Ông ấy chỉ biết ở trên núi Bất Chu có thứ không đơn giản, Nghe thế, tất cả mọi người đều chần chừ.
Vô Hư Môn có hai mươi người mà tất cả đều là Đỉnh phong bậc thiên thệ thứ chín, lại còn có cảnh giới thứ chín – Vô Côn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689872/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.