Bất kể Giang Cung Tuấn làm gì thì Đường Sở Vị đều sẽ ủng hộ.
Trước đây cô chỉ muốn sống một cuộc sống không tranh đoạt với Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng đã đồng ý với cô, hai người sống ẩn dật ba năm nay, ba năm sống đơn giản này đã hoàn thành tâm nguyện của cô, giờ cô không muốn ngăn cản Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vốn định sẽ đi đến thành thủ đô ngay bây giờ.
Nhưng Sở Vi sắp sinh, anh cũng không biết mình đi thành thủ đô khi nào mới có thể trở về nên tính ở lại thành phố Tử Đằng, cùng Sở Vị chờ đứa trẻ sinh ra rồi tính tiếp.
Sau đó anh không hề đi đâu.
Chỉ luôn sống ở nhà họ Đường ở thành phố Tử Đằng. Không có việc gì thì đi dạo phố với Đường Sở Vi.
Mua đồ dùng cho hai mẹ con.
Đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Một buổi tối vào hơn nửa tháng sau.
Giang Cung Tuấn đang tản bộ trong vườn thì bỗng nhiên điện thoại của anh vang lên.
Lấy điện thoại ra thì phát hiện là Sở Vị gọi tới.
“Ông xã, em, em đau bụng”
Sau khi anh bắt máy giọng nói mang theo sự đau đớn của Đường Sở Vị truyền đến trong điện thoại.
Giang Cung Tuấn không nói gì, anh cúp điện thoại, chạy nhanh về biệt thự, xông thẳng lên lầu.
Đường Sở Vị ngồi trên giường, tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ.
Giang Cung Tuấn đúng lúc đi tới đỡ cô, anh hỏi: “Làm sao vậy, sắp sinh rồi sao?”
“Hình, hình như là vậy”.
Đường Sở Vi khẽ ngẩng đầu, nhìn Giang Cung Tuấn, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689864/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.