Bách Hiểu Sinh tự lẩm bẩm. Rồi lập tức, rời khỏi núi Lâm Lang. Đại Lan, ở một nơi nào đó. Đây là một ngọn núi lớn. Trong núi hoang vu vắng vẻ.
Mà ở trong ngọn núi lớn, có một ngôi nhà đơn sơ. Lúc này, Thiên đang ngồi ở trong nhà, hai chân khoanh lại xếp bằng, khí tức thoát ra trên người cực mạnh.
Hắn ta đang luyện công, đang dốc toàn lực công phá cảnh giới thứ chín. Bỗng, thân thể của hắn ta ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn ta từ từ bò dậy, lau máu dính trên khóe miệng, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lẩm bẩm: “Lại thất bại, xảy ra chuyện gì thế này? Công lực của mình đã đạt đến cực hạn, không thể tăng cao hơn được nữa, vì sao lại không thể bước vào cảnh giới thứ chín?”
Thiên nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu nổi chuyện này. Cộc cộc cộc. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Thiên đứng lên, đi ra ngoài. Trước cửa nhà, xuất hiện một người. Người này đeo mặt nạ màu đỏ, che hơn nửa khuôn mặt, thấy không rõ được dáng vẻ. “Sư phụ” Thiên nhìn thấy người này, tôn kính gọi một tiếng. “Ừm”. Người đeo mặt nạ đỏ khẽ gật đầu một cái, nói: “Luyện công đến đâu rồi?” “Sư phụ, vẫn chưa được” Nét mặt Thiên uể oải, nói: “Con đã thử rất nhiều lần, đều không thể bước vào cảnh giới thứ chín” Người đeo mặt nạ đỏ lấy ra một viên đan dược màu đỏ, đưa cho Thiên. Thiên nhận lấy, liếc mắt nhìn, sau đó nghi ngờ hỏi: “Sư phụ, đây là cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689781/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.