Lá thư này, Giang Cung Tuấn vẫn luôn mang theo bên mình.
Anh lấy bức thư đó ra đưa cho Đường Sở Vi xem.
Đường Sở Vị nhận lấy, nghiêm túc nhìn xem.
Đây thật sự đúng là nét chữ của cô.
Thế nhưng, Giang Cung Tuấn nói những điều này quá lạ lùng, cô có chút không tin.
Giang Cung Tuấn nói những điều này, chỉ là một câu chuyện là khá hay, khá cảm động lòng người, chỉ thế thôi.
“Được rồi, tôi phải đi đây.”
Nói xong, cô đứng dậy đi.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn đành chịu, không biết làm sao cả.
Anh nói nhiều như thế, Đường Sở Vi vẫn không hề có chút động lòng, xem ra Đường Sở Vi đã thật sự quên sạch sẽ anh rồi.
Anh nhìn theo bóng lưng Đường Sở Vi rời đi.
Anh cảm thấy, bây giờ không thể vội, phải nghĩ cách để biết được, một năm qua rốt cuộc Đường Sở Vi đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại mất trí nhớ.
Muốn làm rõ mọi chuyện này, phải đi tìm Bách Hiểu Sinh.
Anh không nán lại nữa, quay người rời đi, đồng thời lấy điện thoại ta, gọi cho Ngô Huy: “Nhanh chóng sắp xếp chuyện cơ cho tôi, tôi muốn rời khỏi thành phố Tử Đằng một chuyến”
“Vâng.”
Ngô Huy cũng không hỏi vì sao.
Trực tiếp sắp xếp chuyện cơ cho Giang Cung Tuấn.
Một hồi lâu sau.
Giang Cung Tuần xuất hiện ở chân núi Lâm Lang.
Anh sải đi từng bước, cả người cứ như bóng ma bay về phía trước, trong khoảnh khắc đã ở giữa sườn núi, nhanh chóng đứng ngoài cửa Lâm Lang các.
“Cậu Giang”
Anh vừa xuất hiện, đệ tử của Lâm Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689772/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.