Thủ đô.
Sau khi Giang Cung Tuấn đi đến lăng mộ Thủy Hoàng thì Giang Vô Song cũng đang trợ giúp cho Hứa Linh, nhanh chóng chỉnh đốn lại thương hội Tân Thời Đại.
Vào lúc này, từ trong miệng cô ta mà biết được một chuyện. Đó chính là tình hình thân thể của Đường Sở Vi.
“Không còn sống được mấy năm nữa sao?”
Vẻ mặt Đường Sở Vi kinh ngạc nhìn Hứa Linh rồi hỏi: “Thật hay giả vậy?”
“Đây còn có thể là giả được sao”
Hứa Linh nói: “Lúc trước Giang Cung Tuấn từng dẫn Đường Sở Vị đi tìm Mộ Dung Xuân, mà Mộ Dung Xuân lại là sự phụ của tôi, tôi cũng có mặt, sư phụ của tôi chính miệng nói đó, nếu như không thể nghĩ ra được cách, Đường Sở Vì không còn thời gian mấy năm nữa.”
“Cái này.”
Giang Vô Song ngây ngẩn cả người.
Đường Sở Vị nhìn thì thấy tốt đẹp, sao lại không còn bao nhiêu năm nữa chứ?
Giờ khắc này, trong lòng cô ta có suy nghĩ khác.
“Tôi đi thăm Sở Vi xem.”
Cô ta cáo biệt với Hứa Linh.
Không bao lâu sau, Giang Vô Song đã xuất hiện ở nhà Đường ở Vi.
Hai ngày nay, Đường Sở Vị ở nhà, không đi đâu hết, cứ ở nhà chăm sóc cho đám hoa cỏ.
Lúc Giang Vô Song tới thì cô đang ở trong sân, chỉnh sửa xong một vài cây có rồi ngồi ở trong chòi nghỉ mát nghỉ tay.
“Đến rồi à?”
Cô nhìn thấy Giang Vô Song tới thì nhẹ giọng lên tiếng.
“Ừm.”
Giang Vô Song đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Làm sao vậy, có việc gì sao?” Giọng nói của Đường Sở Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689762/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.